Cừu Địch đợi Tiêu Lăng Nhạn trút hết ấm ức ra mới nói:" Đã biết họ đều là nông dân, vậy cô không nên kỳ vọng bọn họ có kiến thức cao hơn, nhà ai chẳng tự lo lấy thân chứ?"
Tiêu Lăng Nhạn cười tự trào:" Đúng thế, nên tôi cũng chán rồi, trước kia còn cãi nhau vài câu với bọn họ. Bây giờ ấy à, bọn họ có kéo cả nhà ra đường chửi tôi thì tôi cũng chẳng bận tâm nữa."
Rượu mang tới, Tiêu Lăng Nhạn rót đầy cả bát, cầm lên một cái là đổ ừng ực vào cổ họng, đến khi vươn tay ra tiếp tục cầm chai rượu thì mắt hoa đi, trượt tay làm đổ chai rượu. Cừu Địch nhanh tay giữ lấy, khuyên:" Đừng uống nữa, cô mà uống say thì tôi làm sao nói chuyện với cô đây?"
" Ha ha ha, có tác dụng gì không? Đến ngay cả cha tôi cũng chẳng có cách nào, đành phải trốn ra nước ngoài ... Đám người Cáp Mạn các anh cũng là quân khốn kiếp, không khác gì bọn chủ nợ, đều là thứ đỉa hút máu, chỉ có chút chuyện bé xíu, thu của tôi một trăm vạn vẫn chưa thỏa mãn ... Ha ha ha, anh nhất định chỉ mong tôi gặp xui xẻo chứ gì, có điều tôi sẽ không để anh nhìn thấy đâu." Tiêu Lăng Nhạn người lắc lư, giọng cũng lè nhè:
Cừu Địch chẳng đồng tình, cũng chẳng định cười trên đau khổ của người khác, hơn nữa y tin, có một người cha tính toán xa như thế, một người quen nắm hết mọi thứ trong tay, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn đường lui khi gặp bất lợi rồi, giống Tiêu Vân Phi vậy.
Đến lúc Đồng Minh đổ xuống, chỉ có đám thân thích Tiêu gia còn chìm đắm trong hưởng thụ là gánh đủ.
Có điều đứng ở góc độ của Tiêu Lăng Nhạn mà nói thì chua chát, ủy khuất, uất ức đều là thật, Cừu Địch cũng nhìn ra, lần này e rằng chân tướng đúng như cô nói, không bỏ chạy thì cách nhảy lầu không còn xa nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT