Âm thanh dịu dàng kia vừa cất lên, đồng tử Tạ Tuyết Thần khẽ co rút, sắc lạnh trong mắt càng thêm mãnh liệt. Bàn tay cầm kiếm khẽ siết lại, các đốt ngón tay trắng bệch như muốn nghiền nát chuôi kiếm.
Ánh mắt hắn rơi xuống dưới, dừng lại nơi đôi chân trần trắng như tuyết của thiếu nữ. Trên cổ chân mảnh khảnh ấy, một chiếc chuông xương hình nụ hoa khẽ đong đưa theo bước chân, leng keng vang vọng, từng hồi ngân lên trong đáy ký ức.
“Là ngươi…” Tạ Tuyết Thần thốt ra, giọng trầm lạnh như sương mù Dung Uyên.
Thiếu nữ bắt được ánh mắt ấy, khẽ mỉm cười. Nụ cười của nàng, như hoa đào chớm nở, lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường.
Nàng bước lên vài bước, chiếc chuông lại vang lên, mỗi tiếng như dao găm khắc sâu vào tâm khảm Tạ Tuyết Thần.
“Hửm? Tạ tông chủ nhận ra ta rồi sao?”
“Tuy ta đã gặp ngươi… nhưng đây là lần đầu tiên ngươi trông thấy ta.”
“Ta là Mộ Huyền Linh, Thánh nữ Ma tộc. Xin được chỉ giáo.”
Lời vừa dứt, kiếm khí đã đến trước.
Kiếm quang vàng nhạt từ Quân Thiên Kiếm xé gió, tạo thành một vầng bán nguyệt, sắc bén vô song, chém thẳng vào phần eo của Mộ Huyền Linh. Nàng lập tức thu nụ cười, hai tay nhanh chóng kết ấn, pháp ấn như ảo ảnh giữa không trung, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra mười lớp kết giới.
Từng kết giới bị xé toạc bởi kiếm khí, ánh sáng vỡ vụn như pha lê, tan vào bóng đêm. Nhưng Mộ Huyền Linh cũng đã hóa thành một làn khói xanh, thoát khỏi vòng công kích.
Bất ngờ, một bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên vai Tạ Tuyết Thần từ phía sau.
“Người Nhân tộc các ngươi có câu, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa…” Giọng nói của nàng vang lên bên tai, mềm mại như lụa, mang theo chút nũng nịu quyến rũ.
“Ta đã hôn Tạ tông chủ một cái, ít nhất cũng nên có chút tình cảm mười ngày nửa tháng chứ nhỉ… Sao lại nhẫn tâm như vậy?”
Chưa kịp dứt lời, Tạ Tuyết Thần xoay người, một kiếm đâm thẳng ra sau!
Nhưng hắn chỉ xuyên qua một ảo ảnh.
Mộ Huyền Linh đã lơ lửng giữa không trung, váy dài tung bay, tóc đen như thác nước, ánh trăng chiếu xuống làm tôn thêm nét mị hoặc khôn cùng. Nàng nhìn xuống, khẽ cười:
“Tạ tông chủ, như vậy chẳng phải là lấy oán báo ân sao?”
Không một lời đáp lại, Tạ Tuyết Thần vận chuyển linh lực, khí tức cuồn cuộn như núi lửa sắp bùng nổ. Bạch y tung bay trong gió, Quân Thiên Kiếm rung lên dữ dội, kiếm khí như thiên lôi, hóa thành vô số kiếm ảnh phủ kín bầu trời.
Ngọc Khuyết Thiên Phá, kiếm trận uy danh thiên hạ, từng khiến Ma Tôn và Đại Tế Ti thổ huyết ngay tại trận, giờ đây một lần nữa được kích hoạt.
Sắc mặt Mộ Huyền Linh lập tức trầm xuống, trầm giọng quát:
“Tất cả lui ra!”
Bầy yêu ma vốn đã không có dũng khí tham chiến, nghe lệnh liền như thủy triều rút, kẻ yếu thì quỳ rạp, kẻ mạnh thì bỏ chạy thục mạng. Mộ Huyền Linh cắn môi, giận dữ hừ một tiếng:
“Đám vô lương tâm!”
Nàng giơ tay, cởi bỏ áo choàng đen phía sau, ném lên trời.
Áo choàng ấy nhanh chóng phóng đại, che khuất ánh trăng đỏ, bao phủ cả không gian giữa hai người. Đó là Yên Thiên, thượng cổ pháp khí của Ma tộc, từng đỡ được một kích toàn lực của Ngọc Khuyết Thiên Phá.
Dù hiện đã tổn hại, nhưng vẫn là chướng ngại duy nhất giữa nàng và cái chết.
Không trung rúng động.
Yên Thiên tỏa ra ma khí dày đặc, ánh kiếm chói lọi ẩn hiện trong màn đêm mịt mờ. Tiếng binh khí va chạm vang lên không ngớt, như sấm dội trong tâm mạch của những kẻ đang dõi theo từ xa.
“Ma Tôn và Đại Tế Ti còn chưa xuất quan sao?”
“Nghe nói bảy ngày trước khi vây công Tạ Tuyết Thần, cả hai đều bị thương nặng, cần mười ngày để hồi phục…”
“Ba vị Ma Thần thì sao?”
“Tình hình cũng không khá hơn là bao…”
“Một mình Tạ Tuyết Thần... mà có thể chống lại cả Ma giới?”
“Hắn là con trai của Thiên Đạo… là kiếm tu mạnh nhất Nhân tộc! Dung Uyên không giết được hắn, ai dám chắc còn có cách gì trấn áp hắn?”
“Vậy Thánh nữ chẳng phải... gặp nguy rồi?”
Chưa kịp để ai trả lời, Yên Thiên giữa không trung bị xé nát bởi hàng vạn kiếm quang, ánh trăng máu lại một lần nữa hiện ra, soi lên vô số khuôn mặt thất thần.
Tạ Tuyết Thần đứng giữa không trung, một tay kìm chặt lấy Mộ Huyền Linh, một tay đặt Quân Thiên Kiếm lên cổ nàng.
Hai tay nàng bị khóa chặt sau lưng, kinh mạch phong tỏa, ma lực không thể vận chuyển.
Kiếm khí lạnh như băng lướt qua cổ, cắt nhẹ một đường, khiến máu chảy ra như tơ.
Không còn vẻ phong tình cười đùa, Mộ Huyền Linh giờ đây lặng im, ánh mắt vẫn thản nhiên, song trong đáy mắt lại ẩn giấu một tia u uẩn khó nói thành lời.
Còn Tạ Tuyết Thần, ánh mắt hắn không hề dao động, như đã lạc mất trái tim từ lâu…