Buổi tối, hai người lại tách ra ngủ.

Hôm sau, lúc Lương Tê Nguyệt tỉnh dậy thì trời đã gần trưa ở Luân Đôn.

Thương Mục Chi không có ở nhà.

Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đúng lúc gặp dì giúp việc đang chuẩn bị nấu ăn.

Đối phương nhìn thấy cô thì rõ ràng sững người. Có lẽ Thương Mục Chi chưa từng nói gì về cô với bà ấy.

Lương Tê Nguyệt cũng lười giải thích, chỉ đơn giản nói mình muốn ăn gì.

Dì giúp việc không hỏi thêm gì, sau khi làm xong món ăn thì bưng ra bàn. Ánh mắt đánh giá cô rõ ràng rất kiềm chế, nhưng Lương Tê Nguyệt vẫn phát hiện ra.

“Trên mặt tôi có gì sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn bà.

“Không, không có gì,”

Dì ấy có chút ngượng ngùng, vội vàng xua tay, giải thích:

“Chỉ là tôi đã chăm sóc tiên sinh suốt bốn năm nay, đây là lần đầu tiên thấy có khách nữ ngủ lại.”

“Vậy sao?”

Lương Tê Nguyệt thật ra cũng hơi bất ngờ.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, với nhu cầu của Thương Mục Chi, bốn năm bọn họ sống riêng hai nơi, bên cạnh hắn hẳn phải có vài mối quan hệ bạn giường — có thể cố định hoặc không quá cố định.

Dì ấy cũng không nói gì thêm, nhanh chóng quay lại bận rộn công việc.

Lương Tê Nguyệt ăn xong cơm thì trở về phòng, mở rương hành lý, định lấy quần áo ra ngoài đi dạo.

Cô tìm mãi không thấy chiếc váy định mặc, rương hành lý bị lục tung lên có hơi lộn xộn, để lộ ra chiếc hộp phía dưới — bên trong là điện thoại di động cùng hộ chiếu và giấy tờ tùy thân.

Lương Tê Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa, theo bản năng lại ngẩng đầu kiểm tra xem trong phòng có camera giám sát hay không, rồi lấy điện thoại ra.

Thật ra thì đồ đạc của cô đâu có vứt bỏ gì.

Chỉ là nếu không có lý do chính đáng, cô cũng không biết phải giải thích sao cho hợp lý chuyện mình chủ động liên lạc với Thương Mục Chi.

Dù sao thì, trong bốn năm hôn nhân này, ngoài mỗi năm đôi bên về nhà cha mẹ diễn một màn cho có, những lần gặp gỡ khác của họ gần như đếm trên đầu ngón tay — trong mười thì có đến chín lần chỉ đơn thuần là để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

 

---

Thời tiết Luân Đôn không được tốt lắm, sương mù dày đặc, Lương Tê Nguyệt cũng chẳng có tâm trạng đi dạo. Cô ra khỏi nhà, trực tiếp mở định vị trên điện thoại, tìm đường đến một trung tâm thương mại gần đó.

Cô đã hứa sẽ mua vài món quà mang về cho Khương Ảnh và mấy người bạn.

Ban đầu cô còn định lấy lý do “chuyến du lịch tốt nghiệp” để che mắt, nếu cần thiết thì nhờ bọn họ giúp chuẩn bị vài chứng từ giả mạo cho hợp lý.

Ai ngờ Thương Mục Chi chẳng hỏi han gì thêm, không rõ là vì tin lời cô nói, hay vốn dĩ không buồn quan tâm.

Lúc cô bước vào cửa hàng, bên trong gần như không có khách. Lương Tê Nguyệt nhìn qua vài mẫu túi xách, rồi nhắn tin vào nhóm hỏi Khương Ảnh và mấy người kia thích kiểu nào, màu gì.

Nhân viên bán hàng mang tới cho cô một ly nước chanh, mời cô ngồi nghỉ.

Lương Tê Nguyệt ngồi xuống, cúi đầu vuốt màn hình điện thoại, định mở hộp thư kiểm tra xem lý lịch mình gửi trước đó có kết quả gì chưa.

Cô học ngành kiến trúc, hiện giờ tình hình xin việc không mấy thuận lợi. Khi gửi hồ sơ, cô cố ý tránh những công ty lớn có dính líu đến nhà họ Thương hay nhà họ Lương, chỉ chọn các công ty khởi nghiệp quy mô vừa và nhỏ.

Trước khi xuất ngoại, cô từng phỏng vấn ở một chỗ, HR bên đó nói sẽ gửi offer trong tuần này.

Cô bấm qua lại trên điện thoại mới sực nhớ: mình đang dùng máy mới, chưa đăng nhập hộp thư.

“Cô với thiếu gia nhà họ Thương thật đấy à?”

“Truyền thông còn chụp được ảnh rồi, tính giấu tụi tôi tới bao giờ?”

Giọng nói từ phòng bên cạnh vọng sang, nội dung và âm thanh quen thuộc đến mức cô không thể không chú ý.

“Không có đâu.”

“Chỉ là bạn bè bình thường đi ăn một bữa cơm thôi.”

“Bạn bè bình thường mà ăn cơm phải đến tận Luân Đôn? Hai người rốt cuộc bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Thật sự không có gì, chỉ là mấy tay phóng viên nói bừa thôi.”

Trên điện thoại, Khương Ảnh và mấy người bạn đã chọn xong mẫu túi, ảnh chụp cũng gửi lại rồi.

Lương Tê Nguyệt gọi nhân viên bán hàng đến, chỉ cho cô ấy mấy mẫu để lấy hàng thật cho xem.

Bên trong gian phòng VIP phía sau vẫn còn tiếng nói chuyện. Lương Tê Nguyệt nhấp một ngụm nước chanh, trong đầu thoáng hiện lên ý nghĩ có nên âm thầm bật ghi âm lại hay không.

Biết đâu sau này còn có thể dùng làm bằng chứng chồng ngoại tình trong hôn nhân.

Người đang trò chuyện với Sầm Tịnh là một cô bạn thân khá nổi trong giới, không lâu trước Lương Tê Nguyệt còn thấy cô ta trong một bộ phim, do phòng thí nghiệm ở trường đại học tổ chức chiếu.

Một bộ phim tình yêu cổ trang remake, lúc ấy Khương Ảnh và đám bạn khóc sướt mướt, còn cô thì ngồi bên cạnh buồn chán ngủ gục.

Khi phim kết thúc, mấy người kia rôm rả bàn về mối tình đầu hay người yêu cũ.

Lương Tê Nguyệt không tham gia vào câu chuyện, chỉ âm thầm đưa ra một quyết định trong lòng.

Cô muốn kết thúc cuộc hôn nhân bốn năm không tình cảm này với Thương Mục Chi.

Ngay cả xem phim tình cảm cũng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt vì người ấy — cuộc hôn nhân như vậy, giữ lại làm gì?

Thế nhưng không hiểu sao, rõ ràng đêm qua đã nói rồi… vậy mà cứ thế cho qua.

Nhân viên đã gói xong mấy chiếc túi, chuẩn bị tính tiền.

Khi định rút điện thoại quẹt mã thanh toán, Lương Tê Nguyệt mới sực nhớ: điện thoại mới này ngoài đăng nhập WeChat thì chẳng kết nối gì cả.

“Xin lỗi một chút.”

Cô xấu hổ nói với nhân viên bán hàng, rồi vào WeChat tìm Thương Mục Chi, nhấn vào ảnh đại diện của anh.

Khung chat của hai người gần như trống rỗng, lần cuối cùng trò chuyện là nửa tháng trước.

Khi ấy, Thương Mục Chi nhắn: “Chúc em tốt nghiệp vui vẻ.”

Lúc này anh phản hồi rất nhanh:

Thương Mục Chi: 【Có chuyện gì vậy?】

Lương Tê Nguyệt gõ lại:

Thất Nguyệt: 【Em ra ngoài mua đồ, quên mang ví rồi. Ở đây có thể báo tên anh để thanh toán không?】

Thương Mục Chi: 【Em đang ở đâu? Anh đến ngay.】

Phía phòng VIP vẫn còn khách, mấy nhân viên bán hàng tay xách túi, tay ôm quần áo ra vào tấp nập.

Lương Tê Nguyệt nhìn về phía sau, rồi nhắn tiếp:

Thất Nguyệt: 【Đừng đến, hơi mất mặt một chút.】

 Ai mà biết được giữa hắn với Sầm Tịnh có thật sự "có gì" hay không.

Thương Mục Chi: 【?】

Lương Tê Nguyệt nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gửi địa chỉ qua cho hắn.

Thương Mục Chi tới rất nhanh, chưa đến mười phút.

Lúc thấy hắn xuất hiện ở cửa, Lương Tê Nguyệt còn hơi sững người, không kịp phản ứng.

Nhân viên trong cửa hàng rõ ràng nhận ra hắn, vội vàng tươi cười chào hỏi đầy nhiệt tình.

Thương Mục Chi đi đến, liếc mắt nhìn mấy chiếc túi lớn cô chưa kịp thanh toán bên cạnh, đưa thẻ cho nhân viên rồi quay sang hỏi:

“Còn muốn mua thêm gì không?”

Lương Tê Nguyệt lắc đầu:

“Không cần. Sao anh đến nhanh thế?”

Tháng Bảy ở Luân Đôn vẫn còn hơi oi. Thương Mục Chi vẫn mặc vest và sơ mi trắng, tóc chải chuốt gọn gàng, trông như vừa mới bước ra từ một buổi tiệc rất quan trọng nào đó.

“Xong việc rồi. Vừa lái xe chuẩn bị về nhà.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cởi áo vest ra một cách tự nhiên rồi ném lên đầu gối cô, sau đó vươn tay cởi hai chiếc cúc trên cùng.

“Anh Mục Chi?”

Từ phòng VIP phía sau bước ra một cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển, xinh đẹp nổi bật. Tuy miệng gọi tên Thương Mục Chi, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Lương Tê Nguyệt.

“Trùng hợp ghê, sao anh lại ở đây?”

Sầm Tịnh mỉm cười hỏi, nhưng ánh nhìn lại quét xuống người Lương Tê Nguyệt:

“Vị này là…?”

Lương Tê Nguyệt vẫn đang cầm ly nước chanh trên tay, áo khoác của Thương Mục Chi thì đặt ngay trên đầu gối cô. Sáng nay cô chỉ định ra ngoài mua cái túi nên không trang điểm, tóc đen dài quá vai được buộc hờ thành đuôi ngựa thấp. Trên người là áo thun trắng in họa tiết Zelda và một chiếc quần túi hộp đơn giản.

Nhìn qua, Lương Tê Nguyệt không giống như người có thể xuất hiện cùng Thương Mục Chi trong một bối cảnh như vậy.

“Đây là vợ tôi.”

Thương Mục Chi nói một cách tự nhiên, đồng thời thuận tay lấy ly nước chanh chưa uống xong của Lương Tê Nguyệt, ngửa đầu uống hai ngụm.

“Vì sao lại lạnh như vậy?”

Lương Tê Nguyệt nhìn hắn, có vẻ hơi ngạc nhiên, mở miệng đáp:

“Vốn dĩ là lạnh.”

“En không phải không thể uống lạnh sao?”

Thương Mục Chi nói một cách tùy ý.

Sầm Tịnh đứng bên cạnh rõ ràng đã hoàn toàn ngơ ngẩn, giống như vừa bị một cú sốc lớn đánh trúng, sau vài giây mới có thể lên tiếng:

“Anh kết hôn rồi?”

Thương Mục Chi trước nay vẫn chưa công khai tình trạng hôn nhân, nhưng anh cũng mới 28 tuổi, đối với phần lớn mọi người trong giới này mà nói, vẫn còn rất trẻ, không có gì lạ khi chưa kết hôn.

Sầm Tịnh từ trước đến nay chưa từng thấy anh thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của việc có vợ, ngón tay anh cũng không đeo nhẫn cưới.

Đột nhiên lại xuất hiện một “bà xã” từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn là một người nhìn qua cùng anh như thế…

“Ừ.”

Thương Mục Chi đặt ly nước chanh lạnh sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô:

“Có vấn đề gì sao?”

Giọng điệu bình thản, lạnh nhạt, nghe qua không có chút thân mật hay đặc biệt nào. Rõ ràng, mối quan hệ giữa anh và Sầm Tịnh cũng không giống như là phóng viên đưa tin.

Lương Tê Nguyệt hơi có ý định muốn rút lui, may mà đúng lúc đó nhân viên bán hàng quay lại, trên khay là một phần trà chiều, tuy cũng là nước chanh nhưng khác với ly cô uống ban nãy.

“Đổi cho cô ấy một ly hồng trà nóng.”

Thương Mục Chi liếc mắt nhìn khay cocktail, quay sang nói với nhân viên:

“Mấy mẫu túi mới nhất của cửa hàng các cô, lấy ra hết cho bà xã tôi xem thử.”

Lương Tê Nguyệt bị cách xưng hô này làm cho hơi ngượng, vội vàng lên tiếng:

“Không cần đâu, em chỉ mua giúp bạn thôi.”

Cô cầm lấy một chiếc bánh cookie, bỏ vào miệng, cảm thấy thói quen hay ăn đồ ngọt khi lúng túng của mình lại phát tác rồi.

Thương Mục Chi cũng không để ý, vẫn cứ ra hiệu cho nhân viên đi lấy túi.

Sầm Tịnh vẫn còn đứng bên cạnh. Nếu hai phút trước cô còn nghi ngờ, thì giờ đây chẳng còn gì đáng nghi nữa.

Thương Mục Chi chưa từng đối xử kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy.

Sắc mặt Sầm Tịnh thoáng có chút khác thường, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ tự nhiên, mở miệng nói:

“Anh Mục Chi, vậy em đi trước.”

Cô chủ động quay sang Lương Tê Nguyệt cười nói:

“Chị dâu, sau này nếu có dịp về nước, chúng ta cùng đi dạo phố nhé.”

“……”

Lương Tê Nguyệt không nói gì, chỉ im lặng cắn nốt miếng bánh cookie trong tay, liếc mắt nhìn Thương Mục Chi bên cạnh.

Sầm Tịnh rời đi, quay lại khu vực ghế lô phía sau.

“Anh đối xử với người ta có phải hơi lạnh nhạt quá rồi không?”

Lương Tê Nguyệt nói khẽ, dù sao cách một bức tường sợ vẫn có thể nghe thấy rõ.

Sắc mặt Thương Mục Chi vẫn bình tĩnh:

“Anh nên tỏ ra nhiệt tình à?”

Lương Tê Nguyệt mím môi dưới, nghĩ nghĩ rồi đáp:

“Không biết nữa... nhưng anh chẳng phải là vị hôn phu cuồng nhiệt trong tình yêu sao?”

Phóng viên nói thế mà.

“Lương Tê Nguyệt.”

Thương Mục Chi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào cô.

Anh rất hiếm khi gọi cô bằng tên đầy đủ. Mỗi lần như vậy đều mang theo vài phần nghiêm khắc, lạnh lùng – là lúc anh thực sự nghiêm túc.

Trước đây Lương Tê Nguyệt sợ anh, bây giờ... hình như vẫn hơi sợ.

Cô im lặng, cúi đầu bấm loạn vài cái trên điện thoại.

Cuối cùng, Lương Tê Nguyệt vẫn chọn hai mẫu túi mới, rồi mua thêm không ít quần áo.

Thương Mục Chi tỏ ra khá ghét chiếc áo thun trên người cô, liền bảo nhân viên mang hết mấy mẫu trang phục nữ mới nhất ra cho cô thử một lượt.

Lương Tê Nguyệt không mấy hào hứng, khi thử đồ thậm chí còn chẳng thèm nhìn gương, toàn là Thương Mục Chi chọn giùm. Mua xong mấy món, cô cũng chẳng rõ mình đã chọn những gì, dù sao thì... cô vẫn thích áo thun của mình hơn.

Rời khỏi cửa hàng, vì đồ hơi nhiều nên họ không mang theo, nhân viên nói tối sẽ đưa đến tận nơi.

Xe đỗ ở tầng hầm.

Lúc bước lên xe, theo thói quen Lương Tê Nguyệt định lên ghế sau, nhưng cửa không mở được, đành ngoan ngoãn ngồi ghế phụ.

Thương Mục Chi cúi đầu liếc nhìn dây an toàn trên vai cô, cất tiếng:

“Khi nào em về nước?”

Lương Tê Nguyệt kéo dây an toàn rất chậm, như thể cố tình muốn kéo dài thời gian:

“Em vẫn chưa đặt vé máy bay đâu,”

Cô ngập ngừng, rồi nói tiếp,

“Hơn nữa... hộ chiếu em vẫn chưa làm lại.”

Thương Mục Chi xoay vô-lăng lái xe ra ngoài, không vạch trần việc lúc đến nhà cô, anh đã thấy vali chưa đóng. Vốn định giúp đóng lại, ai ngờ vừa mở ra đã thấy hộ chiếu và điện thoại lộ rõ ngay bên trên.

Xe chạy ra đường lớn, đúng lúc chạng vạng. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính, nhuộm cả xe một màu vàng nhạt.

Lương Tê Nguyệt nhớ lại mục đích kiên quyết của mình khi đến đây lần này, liền hỏi lại:

“Anh định khi nào... ly hôn với em?”

Bên ngoài có người bán hoa, đường phố hơi đông, chen chúc.

Thương Mục Chi như thể không nghe thấy lời cô nói.

Lương Tê Nguyệt bỗng dưng hơi nổi giận, nghiêng đầu nhìn hắn:

“Anh sao lại như vậy?”

Câu nói nghe có vẻ tức giận, nhưng lại mang chút nũng nịu.

“Tôi như thế nào?”

Thương Mục Chi quay lại nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh hỏi lại.

“Anh...”

Lương Tê Nguyệt hơi ấp úng, môi mím lại, đôi mắt nhìn Thương Mục Chi với vẻ ngơ ngác.

Cô thật sự rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú mà lạnh lùng, là mỹ nhân nổi danh trong viện, từ thời đại học đến sau cao học đều được mệnh danh là "mỹ nữ băng giá".

Thế nhưng, mỗi lần đối mặt với Thương Mục Chi, Lương Tê Nguyệt luôn cảm thấy mình vẫn như mười năm trước – cô bé bị Lương gia đưa về nhà, chỉ biết dùng sự im lặng và gương mặt vô cảm để che giấu nỗi sợ hãi hoảng loạn trong lòng.

“Không phải anh từng nói, đợi em tốt nghiệp sẽ ly hôn với em sao?”

Lương Tê Nguyệt cuối cùng vẫn mở miệng, giọng có phần tủi thân, cứ như thể việc Thương Mục Chi không chịu ly hôn là một lỗi lầm to lớn.

Nhưng Thương Mục Chi chẳng mảy may để tâm, chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn giao thông phía trước, thản nhiên đáp:

“Ừ, nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play