Sân bay Luân Đôn, trời bên ngoài đã tối đen.
Lương Tê Nguyệt ngồi trên ghế dài, đầu gối hơi đau.
Ngoài một chiếc vali ra, trong tay cô chẳng còn gì cả.
Một tiếng trước, cô đã gọi điện từ buồng điện thoại công cộng, đến giờ vẫn chưa có ai đến đón.
Cô bắt đầu nghĩ xem đêm nay có phải sẽ phải ngủ lại sân bay.
Qua một tấm kính lớn ở cửa sân bay, một chiếc Bentley màu đen dừng lại. Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đen cầm ô bước xuống xe, sải bước vội vã đi về phía cô.
“Phu nhân.”
Chung thúc đi tới, giọng nói đầy áy náy:
“Trời mưa lại tắc đường, để cô đợi lâu rồi.”
Lương Tê Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra sau lưng ông ta, rồi lắc đầu, đứng dậy nói:
“Không sao.”
Chung thúc cầm lấy chiếc vali bên cạnh, đưa cây dù trong tay cho cô.
Lương Tê Nguyệt bước tới trước chiếc Bentley, không mở cửa ngay mà chỉ đứng trước lớp kính xe màu đen, như đang soi gương nhìn lại chính mình.
Chung thúc đặt vali vào cốp sau, đưa tay mở cửa ghế sau xe:
“Phu nhân.”
Khoang xe phía sau rộng rãi, không có ai ngồi.
Lương Tê Nguyệt thu lại ô, cúi người bước lên xe.
Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ lướt qua những con đường mưa rơi tầm tã ở Luân Đôn. Lúc này đã gần 8–9 giờ tối, trên đường hiếm hoi bóng người.
Chung thúc liếc nhìn qua kính chiếu hậu, mỉm cười nói:
“Thiếu gia vẫn còn đang họp, không yên tâm nên bảo tôi đến đón cô.”
“Hội đồng quản trị bên kia không thể vắng mặt, thương vụ hợp tác này bắt đầu bàn từ cuối năm ngoái, hôm nay CEO của đối tác mới trực tiếp họp video, thiếu gia mới đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Nói xong, ông nhìn thấy người trong gương vẫn không có phản ứng gì.
Lương Tê Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, như đang thất thần. Một lúc sau cô mới khẽ đáp:
“Ừ.”
Trong xe im lặng một lúc, Chung thúc cũng hơi ngại ngùng nên không nói thêm gì nữa.
Một giờ sau, chiếc Bentley màu đen dừng lại dưới tầng khu chung cư cao cấp nhất Luân Đôn.
Lương Tê Nguyệt xuống xe, mưa đã tạnh nên không cần che ô.
Cô đi vòng ra sau lấy vali.
“Phu nhân, để tôi làm cho.”
Chung thúc đã nhanh tay giúp cô lấy vali xuống, rồi nói tiếp:
“Hội nghị chắc còn lâu, có lẽ tới rạng sáng mới xong, cô không cần đợi.”
Lương Tê Nguyệt gật đầu, đáp một tiếng “được rồi”.
Chung thúc đặt vali xuống rồi rời đi.
Chung cư này không phải lần đầu Lương Tê Nguyệt đến, lần gần nhất là bốn năm trước, khi họ vừa mới kết hôn.
Chưa ở được một vòng, cô đã lén mua vé máy bay về nước.
Bốn năm sau đó, phần lớn là Thương Mục Chi thỉnh thoảng về nước. Người nhà họ Thương vài lần mời cô sang đây, nhưng cô đều từ chối.
Căn hộ rất rộng, toàn bộ là cửa kính sát đất nhìn ra ngoài.
Lương Tê Nguyệt mất một lúc mới tìm được phòng tắm, tắm rửa xong thì lấy quần áo từ vali ra, chọn đại một phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Sau mười mấy tiếng bay đường dài, cô chưa ăn uống gì, cũng chẳng chợp mắt.
Cô mệt rã rời, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng nước chảy, nghe như sát bên tai.
Cô tưởng bên ngoài lại mưa mà chưa đóng cửa sổ, liền xốc chăn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Lúc ấy mới phát hiện đèn phòng khách sáng trưng, trong phòng tắm, vòi nước đang chảy đầy bồn.
Từ phía cửa ra vào có tiếng động vang lên.
Lương Tê Nguyệt xoay người.
Thương Mục Chi tay xách túi đồ bước vào từ bên ngoài, áo sơ mi đen cổ mở rộng, tóc ngắn đen nhánh làm lộ rõ gương mặt sắc lạnh, thần sắc điềm tĩnh.
Lần cuối Lương Tê Nguyệt gặp anh là ba tháng trước, khi Thương Mục Chi bất ngờ bay về nước, đích thân đến trường đón cô cùng đi ăn với người nhà họ Thương. Mấy tháng trôi qua, có vẻ tóc anh cắt ngắn thêm.
Có lẽ cô nhìn anh hơi lâu, Thương Mục Chi liếc mắt nhìn cô, đặt túi đồ lên đảo bếp, mở miệng nói:
“Lại đây ăn cơm.”
Bụng quả thật đang đói, lúc này Lương Tê Nguyệt mới chậm rãi nhận ra cả ngày nay mình chưa ăn gì.
Cô bước đến bên bàn bếp, ngoài túi đồ ăn Trung Quốc vừa mang đến, còn có một chiếc điện thoại mới tinh đặt cạnh đó.
Lúc ở sân bay, cô đã vứt luôn hộ chiếu, điện thoại và cả vé máy bay.
“Cảm ơn.”
Cô cầm lấy di động mới.
Thương Mục Chi đi đến bên tủ lạnh, lấy hai chai nước soda ra, vặn mở một chai rồi đặt xuống bên cạnh cô,
“Sao tự nhiên tới Luân Đôn?”
Lương Tê Nguyệt nhìn chai nước lạnh lẽo toát khí lạnh, không đưa tay lấy, một bên khởi động máy điện thoại mới một bên nói,
“Du lịch tốt nghiệp.”
Tháng sáu năm nay cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
“Tốt nghiệp mà tới Luân Đôn?”
Thương Mục Chi ngửa đầu uống nước, hầu kết chuyển động dưới cổ áo sơ mi, hắn lại cúi đầu cởi thêm một nút, tháo nơ, tiện tay ném lên sofa bên cạnh.
Lương Tê Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, “Không được à?”
Ba tiếng trước Thương Mục Chi nhận được cuộc gọi từ buồng điện thoại công cộng xa lạ, lần đầu tiên hắn không bắt máy.
Đối phương lại kiên trì gọi thêm hai cuộc, lúc hắn chuẩn bị vào họp thì nghe được giọng nói trầm thấp mà quen thuộc bên kia điện thoại vang lên:
“Em là Lương Tê Nguyệt.”
Lương Tê Nguyệt, người vợ bốn năm của hắn.
Sau khi kết hôn, suốt bốn năm nay hắn vẫn công tác ở nước ngoài, Lương Tê Nguyệt gần như chưa từng chủ động gọi cho hắn một cuộc điện thoại nào.
Lần duy nhất, lại là dùng buồng điện thoại công cộng ở Luân Đôn.
“Đương nhiên được.”
Thương Mục Chi nhìn ra được cảm xúc trong mắt cô, cũng không hỏi thêm gì.
Trong phòng tắm, nước trong bồn đã đầy, tiếng róc rách nghe như sắp tràn ra.
Thương Mục Chi đi vào khóa vòi nước.
Điện thoại mới vừa khởi động, dữ liệu còn cần đồng bộ lại lần nữa, nhưng vừa kết nối vào wifi của căn hộ thì đã có tin nhắn gửi đến.
Âm thanh nước từ phòng tắm ngưng hẳn, không còn động tĩnh nào khác.
Lương Tê Nguyệt không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, đưa tay thu dọn hộp đồ ăn trước mặt.
Đó là món của một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng ở Luân Đôn, chuyên về tám đại hệ phái ẩm thực truyền thống.
Thương Mục Chi toàn gọi món Quảng Đông.
Điện thoại đặt bên cạnh vang lên, vừa kết nối mạng lại có thông báo đến.
Lương Tê Nguyệt cầm đũa, mở nắp hộp đồ ăn, cúi đầu nhìn một cái, động tác liền dừng lại.
“Thương Mục Chi.”
Lương Tê Nguyệt mở miệng gọi hắn.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Cô cúi đầu nhìn lại tấm ảnh đẩy lên trên màn hình điện thoại.
Là paparazzi trong nước chụp ngày hôm qua — Thương Mục Chi và Sầm Tịnh bị bắt gặp dạo phố ở Luân Đôn, sau đó Sầm Tịnh còn lên xe của Thương Mục Chi.
Sầm Tịnh mấy năm gần đây đóng vài bộ phim cổ trang ngôn tình, danh tiếng khá tốt, ảnh chụp vừa lan truyền đã khiến cư dân mạng bàn tán sôi nổi về mối quan hệ của hai người, nói rằng Thương Mục Chi chính là bạn trai ngoài giới của Sầm Tịnh, hai người đã yêu thầm nhiều năm, không bao lâu nữa sẽ đính hôn.
Góc chụp rất đẹp, hai người nhìn qua cũng rất xứng đôi.
Thương Mục Chi từ phòng tắm bước ra.
Lương Tê Nguyệt cúi đầu nhìn tấm ảnh thêm lần nữa, rồi lên tiếng:
“Anh có muốn ly hôn với em không?
Cô thật ra không phản đối việc Thương Mục công khai chuyện tình cảm, dù sao lúc trước hai người chỉ là hôn nhân liên kết. Khi ấy cô mới vừa vào đại học, Lương gia gặp vấn đề trong kinh doanh, hai nhà Lương – Thương quan hệ thân thiết, cô lại lớn lên trong nhà họ Thương, cùng Thương Mục Chi và Thương Hành Du đều là thanh mai trúc mã, ai cũng nghĩ bọn họ sẽ kết hôn.
Lương Tắc Chính muốn nhanh chóng có được sự đầu tư từ nhà họ Thương, liền ép cô lập tức kết hôn với Thương Hành Du, phía Thương gia cũng đồng ý.
Nhưng đúng lúc đó, Thương Hành Du không rõ tung tích, đi chơi nhiếp ảnh với bạn bè, hoàn toàn không liên lạc được.
Ngược lại là Thương Mục Chi – người luôn làm việc ở Luân Đôn – bỗng dưng về nước.
Không ai từng nghĩ sẽ ghép cô với Thương Mục Chi. Cô cũng không nghĩ đến, vì từ nhỏ vẫn luôn gọi hắn là "anh trai" giống như Thương Hành Du.
Nhưng Thương Mục Chi lại hỏi cô có muốn kết hôn với hắn không, chờ cô học xong, nếu muốn ly hôn thì hắn cũng sẽ đồng ý.
Có thể vì điều kiện quá hấp dẫn, hoặc cũng có thể vì cô không thích Thương Hành Du, cũng không muốn bị Lương Tắc Chính đem ra trao đổi như món hàng.
Cô không nhớ rõ rốt cuộc vì sao lại gật đầu, chỉ biết là cả hai không nói với gia trưởng, cầm sổ hộ khẩu đi thẳng đến Cục Dân Chính làm giấy kết hôn.
Kết hôn xong, Thương Mục Chi đưa cô về nhà, chính thức tuyên bố với hai bên gia đình.
Lương Tê Nguyệt đã không nhớ rõ lúc ấy Lương Tắc Chính và Lâm Thu Ý có biểu cảm gì, chỉ nhớ là kết quả cuối cùng làm hai nhà đều hài lòng.
Sau khi kết hôn, cô tiếp tục học trong nước, Thương Mục Chi vẫn bận công tác ở nước ngoài, trừ những dịp lễ tết hai bên tụ họp, bình thường họ hiếm khi gặp nhau.
Tình trạng hôn nhân của họ chỉ có người trong hai nhà là rõ, bên ngoài gần như không ai biết.
Cho nên, với thân phận đại thiếu gia nhà họ Thương – người đang nổi tiếng trong giới đầu tư cả trong và ngoài nước – mấy năm gần đây Thương Mục Chi liên tục vướng vào tin đồn tình cảm. Tuy đa số tin tức đều nhanh chóng lắng xuống, nhưng là người vợ danh chính ngôn thuận, đôi khi cô lại chỉ nghe được mấy tin đồn từ bạn học trong trường, luôn thấy cảm giác không chân thực.
Bởi vì đến tận hôm nay, cô vẫn không hiểu vì sao năm đó Thương Mục Chi lại chủ động muốn kết hôn với cô.
Trong phòng khách trở nên có chút yên tĩnh.
Lương Tê Nguyệt không quen sự yên tĩnh này, đưa tay túm lấy túi giấy, định tạo chút âm thanh.
Thương Mục Chi đi tới bên bàn bếp, đứng phía sau cô, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ hỏi:
“Em đến Luân Đôn chỉ để nói chuyện ly hôn?”
Lương Tê Nguyệt hơi khựng lại, cúi đầu nhìn mặt bàn đá cẩm thạch trắng,
“Em có nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời.”
Trước khi tới Luân Đôn, cô đã nhiều lần gửi tin nhắn cho hắn về chuyện ly hôn:
——【 Em tốt nghiệp rồi, anh có muốn trở về một chút, chúng ta đến Cục Dân Chính một chuyến? 】
——【 Khi nào anh về nước? Chúng ta làm thủ tục ly hôn đi? 】
——【 Anh bận lắm à? Hay là em gửi giấy thỏa thuận ly hôn cho anh? 】
Từ tháng sáu đến giờ gần nửa tháng, không biết là do hắn quá bận hay vì lý do gì, vẫn luôn không hồi âm.
Bằng không cô cũng sẽ không bay mười mấy tiếng vượt nửa vòng trái đất đến Luân Đôn tìm hắn.
Thương Mục Chi không nói gì, cầm lấy điện thoại của cô.
Trên màn hình vẫn còn dừng lại ở tấm ảnh chụp hắn và Sầm Tịnh.
“Paparazzi nói bậy mà em cũng tin?”
Lương Tê Nguyệt mím môi dưới, nhìn màn hình tối đen, không nhịn được phản bác:
“Các người tản bộ bên bờ sông Thames cũng là tin giả sao?”
Thương Mục Chi rũ mắt nhìn cô:
“Em đang ghen à?”
Lương Tê Nguyệt cảm thấy cách nói chuyện của hắn thật kỳ quái:
“Em không có ghen, em chỉ đang bàn luận một cách bình thường thôi.”
“Một năm có bao nhiêu tin tức như thế, đây là lần đầu tiên em thấy à?”
Thương Mục Chi giọng điệu bình tĩnh hỏi lại, rồi tắt giao diện điện thoại, tiện tay đặt lên bệ bếp bên cạnh.
“Vậy thì lý do ly hôn đó, tôi không chấp nhận.”
Lương Tê Nguyệt ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại có vẻ mặt như thể mình rất có lý.
Thương Mục Chi không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục xắn tay áo, xoay người đi vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại từ bên trong, tiếng nước vang lên, ngăn cách mọi âm thanh.
Lương Tê Nguyệt ngồi trên chiếc ghế cao, cúi đầu nhìn món ăn Quảng Đông vốn đã lệch chuẩn trước mặt, cố ý dùng sức ném mạnh đôi đũa xuống, sau đó quay người trở về phòng.