Diệp Dương cầm trong tay chiếc túi vải nhỏ kia — vật gần như có thể thay đổi cục diện toàn bộ vụ án. Chiếc túi chỉ có một miệng khóa kéo, theo lý mà nói, khi mở ra, đồ bên trong phải hiện ra ngay trước mắt mới đúng.
Thế nhưng, bên trong lại trống trơn.
Dù đã chôn dưới đất suốt mười năm, lớp vải có chút biến dạng, nhưng cũng không đến mức khiến mọi thứ bên trong biến mất hoàn toàn, đúng không?
Diệp Dương không hề sốt ruột. Cậu đưa tay vào trong túi, bắt đầu mò mẫm.
Mọi người xung quanh đều không hiểu Diệp Dương đang làm gì, ngay cả bà lão kia cũng ngẩn người. Bà biết rõ trong túi chẳng còn gì cả, chỉ là thấy Diệp Dương kiên quyết cho rằng chiếc túi này là chứng cứ rất quan trọng, nên mới đồng ý giao ra. Huống hồ, bà cũng có tư tâm: hy vọng có thể giúp con trai mình đổi được một ngôi mộ tốt hơn.
"Nhóc con, cái túi này thật sự có thể coi là chứng cứ à?" — bà lão có phần chột dạ hỏi.
Thực ra, Diệp Dương đã sớm nhận ra bà lão biết rõ tình trạng chiếc túi. Nhưng cậu không trách bà. Cậu nắm lấy một góc túi, mỉm cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT