Edit: Zang 

Lâm Chỉ đã dùng hết số lần nhận thuốc miễn phí. Không còn cách nào khác, cô đành phải tự bỏ tiền ra mua.

Thu dọn lại túi xách, Lâm Chỉ rời ký túc xá, đi thang máy xuống tầng trệt.

Ngay bên đường ngoài tòa nhà là một trạm bán hàng tự động. Nó trông không giống mấy máy bán dinh dưỡng dịch mà cô từng thấy, mà lại giống một cây ATM cỡ lớn.

Vừa đến gần, màn hình ảo liền tự động hiện ra trước mặt cô.

Trên đó là đủ loại danh mục sản phẩm: quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân... đủ mọi thứ. Thậm chí còn có thể chuyển sang chế độ “dạo hàng” giống như truy cập trang mua sắm trực tuyến, tha hồ chọn lựa.

Lâm Chỉ lướt nhanh qua, tìm thấy mục “thuốc chặn tin tức tố Omega” nằm chung với các sản phẩm vệ sinh nữ. Nó bị xếp vào góc ít ai chú ý, như thể người ta cố tình giấu nó đi vậy.

Cô chọn loại thuốc chặn hiệu lực ba ngày.

Có vài hãng để lựa chọn, giá cả cũng gần như nhau — khoảng 50 đồng. Khác biệt chủ yếu nằm ở thời gian giao hàng: có hãng mất vài tiếng, hãng nhanh nhất chỉ tầm mười mấy phút.

Lâm Chỉ chọn loại giao nhanh nhất.

Không có vòng tay, nhưng cô vẫn có thể dùng tài khoản ngân hàng trên quang não để thanh toán. Sau một tiếng "tít", tài khoản ngân hàng của cô... càng trở nên tội nghiệp hơn nữa:

“Còn lại: 28.00.”

Thanh toán xong, cô đợi vài phút thì nhận được thông báo: hàng đã đến.

Lâm Chỉ quét thẻ thân phận tại máy bán hàng, cửa khoang mở ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ.

Hộp thuốc màu trắng, tròn như cờ vây.

Cô làm theo hướng dẫn sử dụng, dán nó vào sau gáy, ấn nhẹ.

Cùng một tiếng “tách” khẽ vang lên, cô cảm thấy một dòng điện tê nhẹ lan dọc sống lưng.

Xong rồi. Nhưng tiếc là thuốc chỉ có tác dụng trong ba ngày, hết hạn lại phải nghĩ cách khác.

Cùng thời điểm ấy, ở tầng 5 của một tòa nhà khác, là khu ký túc xá của sinh viên năm 4 thuộc hệ Chỉ huy điều khiển cơ giáp — toàn Alpha.

Trong phòng 0503, Tần Liệp đang tựa vào cửa sổ, cau mày suy nghĩ.

An Phách ngẩng đầu khỏi màn hình quang não, vươn vai nói: “Cứ tưởng năm nay không cần đúng hạn báo danh, ai ngờ vẫn phải quay lại đúng giờ.”

Anh nhìn Tần Liệp, cười nhạt: “Cậu đôi khi nên thư giãn tí đi. Lúc nào cũng căng như dây đàn, không mệt à?”

Tần Liệp chẳng buồn đáp, vẫn im lặng như thể chẳng nghe thấy.

Vòng tay của anh chợt rung nhẹ.

An Phách nói tiếp: “Vật phẩm đã chuẩn bị xong. Tớ gửi qua rồi đấy. Cậu chỉ cần mang nó đến gần cô ta, hệ thống sẽ tự động quét và thu thập dữ liệu từ vòng tay. Không ai hay biết.”

Anh ta lại nhắc lại cách sử dụng, rồi bất chợt nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ: “Ê, Tần Liệp, tớ thấy Lâm Chỉ vừa rời khỏi tòa nhà ký túc.”

Tần Liệp lập tức quay đầu nhìn theo.

Dưới tầng, quả nhiên thấy Lâm Chỉ.

Cô nhỏ bé, đang ngồi xổm trước trạm bán hàng, ôm lấy quang não, không rõ đang làm gì.

Tần Liệp cầm lấy thẻ thân phận trên bàn, mở cửa: “Đi lấy dữ liệu vòng tay của cô ta.”

Hắn lập tức đi thang máy xuống.

Nhưng lúc anh đến nơi, Lâm Chỉ đã đi mất. Nhìn quanh một lượt, anh thấy cô ở phía xa đang đi bộ, không rõ đi đâu.

Tần Liệp nhanh chóng đuổi theo.

Ngay trước trạm bán hàng, nơi cô vừa ngồi, trong không khí vẫn còn vương lại một mùi hương rất nhạt — đặc trưng của tin tức tố.

Là một Alpha trưởng thành, anh lập tức nhận ra mùi này.

Mùi rất nhẹ, khó xác định là gì, nhưng lại quen thuộc lạ kỳ — như thể đã từng ngửi thấy ở đâu đó, vào lúc nào đó.

Gió chiều cuối ngày thổi qua, hương tan vào không khí, như một ảo giác thoáng qua trong nắng hoàng hôn.

Lâm Chỉ sau khi nhận thuốc, đi thẳng đến khu phòng huấn luyện của học viện.

Chiều mai là kỳ thi lại. Chỉ học lý thuyết không đủ, vì môn thi là "Thao tác thực chiến với giáp bộ binh".

Phải luyện tay thật mới được.

Phòng huấn luyện là một tòa nhà lớn, giống sân vận động. Người ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Náo nhiệt, nhưng… là một cảnh tượng khá thảm.

Ai nấy mặt mũi mệt mỏi, hầu như đều là bị giáo viên gọi đến phạt hít đất hoặc nhảy cóc.

Người bị phạt thì ở tầng 1 — khu thể năng. Lâm Chỉ thì lên thẳng tầng 2. Vừa lên đến nơi đã thấy biển hiệu ghi “Khu trang bị giáp bộ binh”.

Bên trong là dãy tủ chứa những bộ giáp, giống hệt bộ ở cổng trường lúc trước.

Một bộ giáp bằng kim loại màu xám tro được đặt gọn gàng trong tủ.

Loại giáp này không phải cơ giáp thực thụ theo chuẩn thời đại hiện tại, mà chỉ là giáp trợ lực bằng thép, mặc vào xong chỉ cao tầm hơn 2 mét — thậm chí còn thấp hơn vai của giáo quan Phi.

Hôm nay, Lâm Chỉ đã học qua phần lý thuyết và biết, loại giáp này có nguồn gốc từ chiến tranh chống Trùng tộc.

Liên minh đã giao chiến với Trùng tộc nhiều năm. Giáp bộ binh là thiết bị đầu tiên được dùng để chống lại chúng.

Vì cấu tạo đơn giản, thao tác dễ học, nên giáp này vẫn được dùng rộng rãi trên chiến trường và vẫn được giảng dạy trong học viện.

Tại Học viện Cơ Giáp Đế Quốc, bất kể chuyên ngành nào, hai năm đầu cũng đều phải học môn thực chiến với giáp bộ binh.

Đặc biệt với sinh viên hệ Chỉ huy, hai năm đầu chương trình học chủ yếu thiên về lý thuyết cơ giáp. Các buổi thực hành chỉ sử dụng bộ giáp tác chiến bộ binh đơn giản để xây dựng nền tảng trước khi tiến lên điều khiển cơ giáp thực thụ.

Mà "cơ giáp thực thụ" thì hoàn toàn khác biệt với loại giáp bộ binh này.

Từ năm ba trở đi, học viên mới bắt đầu được tiếp xúc với loại cơ giáp thật sự — thường là loại cơ giáp cỡ nhỏ, cao khoảng 3-4 mét. Người điều khiển phải ngồi trong khoang lái, sử dụng hệ thống điều khiển đặc biệt.

Nguyên lý điều khiển cơ giáp hiện đại, xuất phát từ một phát minh mang tính cách mạng — ứng dụng mạng lưới thần kinh sinh học vào hệ thống điều khiển, cho phép não bộ người điều khiển kết nối trực tiếp với cơ giáp thông qua một cơ chế gọi là cảm ứng đồng bộ.

Khi kết nối được thiết lập, hệ thống thần kinh của con người sẽ tạo ra một hiệu ứng đặc biệt, giúp họ điều khiển cơ giáp như đang điều khiển chính cơ thể mình. Loại điều khiển này nhanh, linh hoạt và chính xác hơn nhiều so với việc dùng nút bấm hay cảm biến cơ học như giáp bộ binh.

Tất nhiên, giá thành cũng cao ngất ngưởng.

Dù phần lớn học viên đều có thể học được cách điều khiển qua cảm ứng đồng bộ sau huấn luyện, nhưng năng lực thiên phú của mỗi người lại khác nhau. Những người thực sự xuất sắc chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ.

Trong sách giáo trình, Lâm Chỉ từng đọc rằng công nghệ này do một gia tộc phát minh. Tình cờ thay, hôm nay cô đã chạm mặt họ.

Gia tộc này sở hữu tập đoàn Thiên Dụ, với biểu tượng là hai vòng tròn đen giao nhau trên nền trắng. Trong Liên minh, Thiên Dụ có địa vị cực cao, gần như đặc quyền. Nghe đồn họ mang trong mình dòng máu Thần tộc cổ xưa, và chính khả năng cảm ứng đồng bộ cũng xuất phát từ năng lực di truyền đó.

Dù trong thế giới cơ giáp đầy công nghệ này bỗng dưng xuất hiện yếu tố “Thần tộc”, Lâm Chỉ cũng chỉ đọc lướt qua cho vui, chẳng mấy bận tâm.

Cô quét thẻ thân phận, mở tủ và lấy ra một bộ giáp bộ binh.

Loại giáp được học viện sử dụng hiện nay là phiên bản nâng cấp, được trang bị thêm một vài đường mạch cảm ứng đồng bộ đơn giản. Tuy vậy, phần lớn các thao tác vẫn phải dựa vào cơ chế bấm nút kết hợp phản hồi từ cơ bắp.

Lâm Chỉ cẩn thận mặc giáp lên từng phần một — vừa làm vừa lẩbẩm.

"Hồi xưa kỵ sĩ thời Trung cổ ít nhất còn có tùy tùng giúp mặc giáp… Mình thì phải tự vật lộn với đống sắt thép này!"

Cũng may chỉ cần lắp đúng, giáp sẽ tự động khởi động động cơ, giúp giảm bớt phần nào sức nặng.

Khi mang đôi giày giáp vào, tầm nhìn của cô cũng cao hẳn lên, cảm giác như đột ngột dẫm lên cà kheo. Lâm Chỉ cố gắng nhớ lại phần lý thuyết mình đã học chiều nay, nhưng vừa bước đi đã thấy lúng túng.

Trên người là hàng tá cảm biến, nút điều khiển và hệ cơ bắp nhân tạo — chẳng cái nào chịu nghe lời. Mỗi động tác phải nghĩ kỹ xem dùng nút nào, kết hợp với phản xạ cơ nào.

Vừa đi được hai bước, chân tay không phối hợp, cô bịch một tiếng ngã sấp mặt.

Lâm Chỉ bò dậy, rút kinh nghiệm xương máu, lại loạng choạng đi tiếp.

Đi vài bước, lại… ngã.

Tầng hai của khu huấn luyện rất rộng, trần cao và thoáng. Giờ này không có ai tập luyện, chỉ còn lại Lâm Chỉ một mình.

Cô chọn một khu luyện tập gần cửa nhất — nơi có bài kiểm tra gọi là "Bảy thử thách".

Trên diễn đàn học viện, bài thi này nổi tiếng với cái tên "Bảy cửa ải địa ngục".

Thật ra bài kiểm tra chỉ bao gồm sáu loại chướng ngại vật khác nhau nối tiếp nhau, cộng với thử thách cuối là bắn trúng mục tiêu di động — tổng cộng bảy phần. Chỉ khi hoàn thành toàn bộ trong hai phút, mới được tính là đạt tiêu chuẩn.

Thành tích năm ngoái của nguyên chủ là 2 phút 11 giây — suýt chút nữa thì qua.

Mục tiêu của Lâm Chỉ là — từ giờ đến chiều mai, phải luyện sao cho hoàn thành trong vòng hai phút. Hiện tại, cô còn không đi nổi một vòng, cứ bước vài bước là té, mà vẫn quyết tâm luyện đến khi chạy hết bảy cửa ải một mạch.

Một nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Nhưng — người không có cơm ăn thì không có quyền lựa chọn.

Còn mười mấy tiếng nữa đến kỳ thi lại. Lâm Chỉ chuẩn bị… ngủ luôn ở phòng huấn luyện này.

Chướng ngại đầu tiên là một hố sâu hai mét.

Cô cẩn thận điều khiển giáp, chậm rãi trượt xuống mép hố.

Nhưng xuống dễ, lên mới khổ. Trong khi bài kiểm tra yêu cầu vượt hố trong vài giây, thì năm phút sau, Lâm Chỉ mới… bò được lên miệng hố.

Lâm Chỉ: “…”

Bên ngoài phòng huấn luyện, Tần Liệp vẫn lặng lẽ đi theo sau Lâm Chỉ, thấy cô lên tầng hai.

Tầng hai chính là nơi tập luyện giáp bộ binh — chắc chắn cô đang ôn lại để thi lại.

Để không bị phát hiện đang theo dõi, Tần Liệp chờ ở tầng một thêm một lúc. Sau khi kiểm tra lại chìa khóa truy cập mà An Phách gửi, anh xác nhận mọi thứ đều ổn.

Chỉ cần tiến đến gần Lâm Chỉ, dùng vòng tay cưỡng chế kết nối, tải toàn bộ dữ liệu từ vòng tay cô xuống, sau đó xóa sạch — là hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi thứ đều sẵn sàng, Tần Liệp mới lên tầng hai, mở tủ, lấy một bộ giáp bộ binh, mặc vào, đeo mặt nạ bảo hộ che kín mặt, rồi bước vào phòng huấn luyện.

Vừa vào, anh lập tức thấy Lâm Chỉ.

Cả sảnh huấn luyện rộng lớn chỉ có một mình cô, đang hì hục… bò bằng cả tay chân trên mặt đất, men theo đường chạy của bài kiểm tra.

Nhìn từ xa… chẳng khác gì một con bọ máy lớn đang ngọ nguậy.

Cạch cạch cạch — bò còn nhanh nữa chứ.

Tần Liệp: “…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play