Giang Dụ cúi đầu bật cười, chống cằm cười đến mức không thở nổi:
“Cậu tin tôi đến thế sao?”
Thời Diên: “……”
Tin cái tên chó này thì hắn đúng là không phải người nữa rồi.
Sau câu nói đó, suốt đến khi tan học, Thời Diên cũng không buồn để ý đến Giang Dụ thêm lần nào nữa.
Giang Dụ biết Thời Diên đang giận, nhưng cậu ta đã hứa sẽ làm xong bộ đề thì nói được làm được, thật sự nghiêm túc làm hết cả bộ đề thi các môn.
Tốn hơn nửa ngày, ngoài giờ ăn trưa ra thì thời gian còn lại Thời Diên đều ngồi làm bài không nghỉ.
Nếu vì giận mà Thời Diên bỏ dở giữa chừng, có khi Giang Dụ cũng chẳng để tâm. Nhưng Thời Diên lại im lặng làm hết từ đầu đến cuối, điều này khiến Giang Dụ bắt đầu thấy mình trêu hơi quá trớn.
Giang Dụ xin lỗi lần thứ 101:
“Tôi sẽ không đùa kiểu đó nữa.”
“Thật đấy. Tôi cam đoan.”
Đến khi Thời Diên viết xong câu cuối cùng của bài cuối cùng, hắn mới vươn vai, ngẩng đầu lên.
Hắn tháo tai nghe Bluetooth không biết đã đeo từ lúc nào:
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Giang Dụ: “……”
Giờ thì đến lượt Giang Dụ tức muốn xỉu.
Gần đến giờ tan học, Thời Diên mới buông bút. Bạn cùng lớp ai nấy đều thấy khó tin.
“Thời Diên sao lại đột nhiên chăm học vậy? Có chuyện gì à?”
“Quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra…”
“Nhớ trước giờ cậu ta toàn nộp giấy trắng, có làm thì cũng chỉ tô bừa, mà toàn chọn đáp án C.”
“Tôi cũng nghe nói, giáo viên ở Tây Bắc vì chuyện này mà sầu đến muốn trụy tim.”
“Vậy rốt cuộc vì lý do gì? Tò mò quá chừng, có ai dám đi hỏi thử không?!”
Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn Lâm Hằng với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Người được kỳ vọng cao nhất Lâm Hằng bản thân cũng chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao.
Cậu biết nhiều hơn một chút, nhưng cũng không định trực tiếp đi hỏi Thời Diên.
Dù là lý do gì, chỉ cần là lựa chọn của Thời Diên thì Lâm Hằng cũng sẽ không can thiệp.
Làm xong bộ đề hôm nay, Thời Diên cất vào ba lô, xách lên rồi đứng dậy. Lâm Hằng vẫy tay với hắn:
“Hôm nay hội học sinh có việc, cậu về trước đi, mai gặp.”
Thời Diên vốn đã quen Lâm Hằng hay bận chuyện này chuyện kia, gật đầu rồi rời khỏi lớp.
Cổng trường.
Tan học như mọi khi, trường thường rất náo nhiệt, nhưng hôm nay lại yên ắng lạ thường.
Chủ nhiệm Ngụy Gia Nhất tức đến xanh cả mặt:
“Hàn Diêm Vũ! Cậu quay lại cho tôi!”
Dưới hành lang có chút hỗn loạn, Thời Diên bị kẹt giữa đám đông. Hai học sinh đứng trước đang thò đầu hóng chuyện, vừa thì thầm vừa bàn tán.
“‘Thêm một’ mỗi lần đều bị Hàn Diêm Vũ làm cho tức nổ đom đóm mắt.”
“Vậy mà vẫn không trị nổi cậu ta, Hàn Diêm Vũ đúng là chẳng sợ gì hết.”
“Đúng thế, phạt cũng không sợ, đình chỉ cũng không sợ, đuổi học cũng chẳng ngán.”
“Hàn Diêm Vũ mà, có gì mà phải sợ, dù sao nhà cậu ta…”
Hai người còn chưa nói hết câu đã bị người khác chen ngang:
“Cho xin đường.”
Một giọng nói rất dễ nghe, trầm thấp nhưng trong trẻo. Nữ sinh vừa quay đầu lại liền thấy một nam sinh cao gầy đang đứng phía sau, trông có vẻ quen quen.
Cô vô tình bắt gặp ánh mắt rũ xuống của Thời Diên, ngẩn ra mất một lúc rồi vội vàng né sang một bên.
Đợi đến khi đối phương đi khuất, nữ sinh mới sững sờ nói với bạn bên cạnh:
“Cậu ơi, vừa rồi hình như là Thời Diên?”
“……?!”
Thời Diên không biết hai người kia đang bàn về ai là Hàn Diêm Vũ, nhưng hắn thì biết rõ Ngụy Gia Nhất là ai.
Là người luôn theo sát quản lý học sinh trong trường, Ngụy Gia Nhất dĩ nhiên chẳng được học sinh yêu mến. Hơn nữa, với tính cách không có chính kiến, chỉ biết răm rắp lặp lại lời ban giám hiệu, nên bị gọi bằng biệt danh “Thêm một”. Ý nghĩa là: ban giám hiệu nói một câu, ông ta lập tức “thêm một câu phụ họa”. Cái biệt danh ấy cũng có chút châm biếm.
Thêm một thêm một chính là Ngụy Gia Nhất.
Thời Diên đi đến khu để xe lấy xe đạp. Dù sáng đã chở một lượt, Giang Dụ vẫn chưa quen với việc ngồi trên tấm ván gỗ đơn sơ ấy.
Cậu ta quyết định thương lượng với Thời Diên:
“Cuối tuần cậu có thể chế lại cái yên xe cho đàng hoàng được không?”
Thời Diên: “Tôi không có tiền.”
Giang Dụ: “Tôi có tiền mà.”
Thời Diên: “Cậu có tiền thì liên quan gì đến tôi?”
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản:
“Rốt cuộc cậu có ngồi không?”
Cục diện không ai cứu vãn nổi. Giang tỷ phú trẻ tuổi với năng lực tự do tài chính đành tạm thời nhượng bộ, từ bỏ việc tranh đấu vì đãi ngộ tốt hơn cho bản thân:
“…… Ngồi.”
Trong căn viện lớn nhà họ Thời vẫn lạnh lẽo như thường.
Vừa vào nhà, Thời Diên đặt cặp xuống rồi lập tức vào bếp kiếm gì đó lót dạ.
Thật ra hắn không giỏi nấu ăn, chỉ làm được mấy món có thể ăn, đủ để không bị đói chết. Mùi vị thì miễn bàn.
Thời Diên cũng chẳng cầu kỳ chuyện ăn uống. Mở tủ lạnh định xào hai quả trứng, ai ngờ trong ngăn mát chỉ còn đúng một quả lẻ loi, đến hành lá cũng không còn nửa cọng.
Nhìn cái tủ lạnh trống rỗng, hắn trầm mặc một lúc rồi đóng lại, lấy một gói mì ăn liền từ ngăn tủ phía trên.
Giang Dụ nhìn thấy tủ mì ăn liền đủ vị giống như kho hàng trong siêu thị, không khỏi ngây ra:
“Cậu chỉ ăn thế này thôi à?”
Thời Diên đun nước sôi, rõ ràng định tối nay ăn mì, thêm quả trứng cuối cùng làm chút thức ăn mặn.
Giang Dụ thấy vậy cảm thấy cậu ta quá qua loa, mà nhìn cái cách Thời Diên nấu mì quen tay quen chân, có vẻ không phải chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Thời Diên chẳng buồn giải thích, chỉ “ừ” một tiếng.
Hắn hẳn là đói bụng thật, nấu xong bát mì cũng không thay đồng phục mà ngồi xuống ăn luôn.
Giang Dụ không nói gì, cả người bỗng trở nên yên lặng lạ thường. Trong căn nhà trống chỉ còn tiếng Thời Diên cúi đầu ăn mì vang vọng. Có lẽ ánh đèn vàng quá đỗi ấm áp, lại càng làm nổi bật cái bóng cô đơn lẻ loi của hắn, toát ra một nét trống trải khó tả.
Dù Thời Diên trông có vẻ trầm tĩnh, thì cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.
Giang Dụ lúc này mới sực nhận ra từ tối hôm qua đến giờ, trong nhà này, vẫn chưa hề thấy bóng dáng một ai khác.