"Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện rồi."
Thời Diên vừa mở điện thoại vừa tìm các video phỏng vấn Giang Dụ để xác nhận danh tính. Sau khi chắc chắn người đang thong dong đánh giá căn phòng dưới hình thái linh hồn kia chính là Giang Dụ thật, hai người nhanh chóng tổng kết lại những gì đã biết cho đến hiện tại.
App học tập do Giang Dụ nghiên cứu phát triển thật ra chỉ là một phần mềm học hành bình thường, không có bất kỳ chức năng đặc biệt nào liên quan đến tình huống kỳ quái hiện tại. Giang Dụ nói, anh chỉ vừa tan làm không lâu thì bỗng mất ý thức, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở nơi này.
Còn việc duy nhất Thời Diên từng làm, chỉ là điền tên Giang Dụ vào bài khảo sát trắc nghiệm trên app đó.
Nguyên nhân dẫn đến chuyện này tạm thời vẫn chưa rõ, điều cấp thiết bây giờ là tìm cách giải quyết.
“Tôi đã thử rồi, không thể chạm vào bất kỳ vật thể hữu hình nào, thậm chí có thể đi xuyên qua tường hay các vật cản. Tôi vốn định chạy ra đường xem thử người khác có nhìn thấy mình không, nhưng…” Giang Dụ dừng lại, nhìn Thời Diên với đôi mắt hơi nheo lại, “Tôi chỉ có thể di chuyển trong phạm vi bán kính khoảng ba mét lấy cậu làm trung tâm.”
“Vượt qua giới hạn đó sẽ ra sao?”
Giang Dụ lui về phía sau để minh họa. Đến vị trí cách Thời Diên chừng ba mét, anh giống như bị một tấm màn vô hình chặn lại, không thể tiến thêm bước nào.
Thời Diên đứng dậy: “Cậu đừng di chuyển.”
Cậu thử lui về phía sau một bước, lập tức Giang Dụ bị kéo về gần trong phạm vi ba mét.
“Đừng thử nữa.” Giang Dụ khẽ nhíu mày, “Cảm giác đó rất khó chịu.”
Cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đè ép, co rút lại một cách quái dị.
Thời Diên gật đầu: “Xin lỗi.”
Hai người chỉ xác định được thứ duy nhất liên quan đến tình huống hiện tại là app học tập. Vì vậy, để giải quyết vấn đề, khả năng cao cũng phải bắt đầu từ việc học hành.
Giang Dụ đánh giá Thời Diên một lượt.
“Cậu học lớp mấy rồi?”
“Lớp 11.”
“Thành tích thế nào?”
“Đội sổ toàn khối.”
Giang Dụ: “… Cậu vì sao lại cố chấp đến mức phải cài cái app này?”
Thời Diên bình thản ngước mắt nhìn: “Phục vụ tận tâm, trải nghiệm cao cấp.”
Cậu bình tĩnh nhìn Giang Dụ, từng chữ rõ ràng:
“Muốn trở thành học thần? Muốn khiến người khác phải nhìn mình bằng con mắt khác? Muốn nổi tiếng sau một kỳ thi? Muốn từ người thường hóa thân thành thiên tài?”
Thời Diên mặt không biểu cảm: “Tin tốt là cậu có thể.”
Giang Dụ: “…”
“… Là tôi sai.” Anh quyết định nhanh chóng chuyển chủ đề, “Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.”
Giang Dụ nhìn Thời Diên như đang suy nghĩ điều gì: “Trí nhớ của cậu khá tốt đấy. Mới nãy đọc đoạn quảng cáo đó không sót chữ nào.”
Thời Diên hỏi lại: “Còn cậu sao lại nhớ đoạn quảng cáo ấy rõ đến vậy?”
Giang Dụ: “À, tôi tự viết mà.”
Thời Diên: “…”
Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân đã đánh giá sai về con người Giang Dụ. Giờ thì Thời Diên đã hiểu ra sai đến không thể sai hơn.
Ban đầu, cậu cứ tưởng đoạn quảng cáo là do nhân viên PR vô trách nhiệm nào đó viết ra, nhưng nhìn lại thì đúng là phong cách cá nhân của Giang Dụ.
Quá… bá đạo.
Sớm biết thế này thì cậu nên đoán được rồi người dám dùng khẩu hiệu quảng cáo “mạnh tay” đến thế thì làm sao mà đáng tin cho nổi.
Thời Diên không tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan đến trạng thái hiện tại của Giang Dụ, nhưng bản thân Giang Dụ lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Cứ từ từ đã. Có thể ít nhất một tháng tới cũng sẽ chẳng có gì mới đâu.”
Nói xong, anh không lên tiếng nữa. Trong lúc Thời Diên còn đang cố gắng tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra thì ngẩng đầu lên, đã thấy Giang Dụ đang vô cùng nhàn nhã ngắm bức tranh thủy mặc treo trên tường.
Giang Dụ còn có tâm trạng buông lời nhận xét: “Không phải tranh gốc, bản sao.”
Thời Diên bình thản đáp: “Cậu giỏi đấy, nhìn ra được luôn.”
Giang Dụ nhướng mày: “Bao nhiêu tiền mua? Nếu trên năm chữ số thì chắc là bị chém rồi.”
Thời Diên chậm rãi nói: “Cảm ơn đã đánh giá cao… Năm ngoái tôi tự vẽ.”
“…” Giang Dụ mặt không biến sắc, “Cậu có năng khiếu.”
Vì Giang Dụ không thể rời khỏi Thời Diên quá ba mét, nên dù Thời Diên có muốn trở thành học thần để tìm cách giải quyết hay không, ngày hôm sau anh cũng phải theo Thời Diên đi học.
Là linh hồn nên Giang Dụ không cần ngủ, còn Thời Diên chỉ chợp mắt được chưa đến ba tiếng.
Một năm nay giấc ngủ của cậu vốn chẳng tốt. Lúc mơ mơ màng màng mở mắt, cậu thấy bóng dáng Giang Dụ ngồi trầm mặc bên cửa sổ, lưng quay về phía cậu. Cảnh tượng ấy có chút cô đơn khó tả.
Thời Diên không phân rõ đó là mơ hay thực, cũng chẳng rõ nó có ý nghĩa gì.
Sáng hôm sau, 5 giờ rưỡi, Thời Diên ngồi dậy đúng giờ.
Giang Dụ nghe tiếng động liền kinh ngạc quay đầu: “Cậu dậy sớm thế?”
Thời Diên mất một lúc để thích ứng với việc có người ngồi bên mép giường mình lúc sáng sớm, rồi đi về phía phòng tắm.
“Tôi có đồng hồ sinh học.”
Cậu đến cửa thì dừng lại, quay đầu liếc Giang Dụ đang cúi mắt: “Tốt nhất cậu đi theo. Ba mét đó.”
Giang Dụ hơi sửng sốt, nhưng trong đáy mắt mang màu trà nhạt thoáng hiện nét cười.
Hôm qua anh chỉ lỡ miệng than một câu rằng cảm giác bị kéo đi vượt khỏi phạm vi giới hạn rất khó chịu, vậy mà Thời Diên lại nhớ rất rõ.
Khác với vẻ ngoài dửng dưng, cậu ấy hình như… khá chu đáo?
Sau khi trời sáng hẳn, Giang Dụ mới có thể nhìn rõ nơi Thời Diên sống.
Tối qua anh chỉ được di chuyển trong phòng nên không ngờ bên ngoài lại có một khoảng sân nhỏ riêng biệt.
Cửa phòng Thời Diên mở ra là một khu sân vườn, giữa sân có một cây bạch quả ít nhất trăm tuổi, cành lá sum suê. Ánh nắng chiếu lên tán lá vàng óng, phủ một lớp kim sắc lấp lánh.
Ba mặt sân là các gian phòng đang đóng kín, không nhìn rõ bên trong, nhưng Giang Dụ không nghĩ rằng vào thời đại này vẫn còn người sống trong kiểu nhà tứ hợp viện như thế này.
Tuy nhiên, thứ khiến người ta chú ý hơn lại là những cấu trúc đặc biệt trong sân.
Trên nền sân là những cọc gỗ chắc chắn được sắp xếp như một trận pháp. Nếu không từng xem phim võ thuật, Giang Dụ còn không chắc đây là "hoa mai cọc".
Cọc gỗ không phải chỉ đặt cho đẹp. Trên mặt cọc có thể thấy rõ dấu vết mòn vẹt qua năm tháng.
Giang Dụ vốn định quan sát kỹ hơn, nhưng Thời Diên đi nhanh quá, anh đành chỉ liếc qua vài cái rồi vội vàng đi theo.