Gần như trường học nào cũng có một "nhân vật truyền thuyết" với đầy rẫy những tin đồn nổi bật, nhưng thật ra không ai biết những "chiến tích huy hoàng" đó có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là do người ta bịa thêm cho kịch tính.
Trái ngược với hình tượng lưu manh hầm hố trong tưởng tượng, Thời Diên lại có làn da trắng lạnh, mái tóc đen buông xõa tự nhiên không hề tạo kiểu, khuôn mặt tuấn tú, đuôi mắt hơi xếch lên một chút, nhìn qua khiến người ta có cảm giác xa cách, khó lại gần. Trừ việc cậu ta có dáng người hơi gầy, thì ánh mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt kỳ lạ, lại khiến người khác cảm thấy cậu rất khác biệt.
Chẳng ai có cơ hội đến gần mà quan sát kỹ, cũng vì vậy rất ít người phát hiện ở đuôi mắt bên trái của Thời Diên có một nốt ruồi rất nhỏ, màu nhạt.
Lâm Hằng là kiểu người dễ gần, còn Thời Diên lại khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Chính vì vậy mà dù đã phân ban được hơn một tháng, ngoài Lâm Hằng ra thì vẫn chưa có ai nói chuyện nghiêm túc với Thời Diên quá ba câu.
Ở bàn đầu sát cửa sổ, Thời Diên đang gục đầu lên tay ngủ. Trên bàn không có sách vở hay bút thước gì. Cậu ngồi cùng bàn với Lâm Hằng, vừa vặn tạo thành sự đối lập rõ rệt: chỉ trong 30 phút tự học, Lâm Hằng đã làm xong một bài thi toán.
Trường Dục Phong có hai cơ sở: một chính và một phụ. Cơ sở chính nơi bọn họ học mỗi khối có mười sáu lớp, cộng thêm bên phân hiệu còn đông hơn nữa. Sau khi lên lớp 11 và phân ban lại, tuy lớp nào cũng được xếp ngẫu nhiên, không theo thành tích, nhưng học sinh trong lớp thì được xếp theo điểm đầu vào, từ cao xuống thấp.
Lâm Hằng đứng đầu bảng, còn Thời Diên thì xếp cuối – một người số 1, một người 58, đúng là “nhất bảng” theo cả hai nghĩa.
Trong học bàn điện thoại rung lên hai cái, Thời Diên không thèm ngẩng đầu, đưa tay mò lấy điện thoại rồi chậm rãi mở tin nhắn.
【Mẹ Đại Nhân】: Mẹ tạm thời phải đi công tác, lần này chắc sẽ lâu một chút, cụ thể bao lâu chưa biết. Trong tủ lạnh có đồ ăn, con nhớ hâm nóng lên rồi ăn. Sau đó thì tự nấu ăn hoặc gọi cơm hộp nhé.
【Mẹ Đại Nhân】: Ở nhà nhớ tự học đàng hoàng, dù sao cũng là học sinh lớp 11 rồi.
【Mẹ Đại Nhân】: Con nghe tới Giang Dụ bao giờ chưa? Tự khởi nghiệp, tài sản trăm triệu, đúng chuẩn thiên tài đó. Gần đây anh ta phát triển một dự án mới tên là “Học Thần App”, dành riêng cho học sinh cấp ba, hiện đang trong giai đoạn nội bộ thử nghiệm. Mẹ có được địa chỉ tải về bên trong, con rảnh thì thử xem sao nhé.
【Mẹ Đại Nhân】: [đính kèm liên kết]
Thời Diên thật ra không hứng thú, nhưng kiểu người như cậu lại hay tò mò khi thấy người khác nhiệt tình giới thiệu.
Thế là cậu ngừng ngón tay một lúc, cuối cùng vẫn nhấn vào đường link.
Giao diện quảng cáo khoa trương, lòe loẹt đến mức không giống thứ đáng tin do mẹ giới thiệu.
Câu từ thì y như mấy bài chào mời đa cấp:
“Phục vụ tận tâm nhất, trải nghiệm đỉnh cao nhất!”
“Muốn trở thành học thần? Muốn được người khác nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ? Muốn một kỳ thi mà vang danh thiên hạ? Muốn từ bình thường tiến lên làm thiên tài?”
Tin tốt đây! Tin tốt đây!
Bạn có thể! Bạn có thể!! Bạn thật sự có thể!!!
Thời Diên: “……”
Cậu hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Cái giao diện này… có thể thật sự nghiêm túc phát triển ứng dụng sao?
Sau khi tải xong, Thời Diên chỉ nhắn lại một câu cho mẹ:
【Ổn rồi, thuận buồm xuôi gió】
Nhưng cậu quên mất một điều quan trọng.
Mẹ cậu phản ứng cực kỳ nhanh.
【Mẹ Đại Nhân】: Khoan đã, sao đang học mà con còn nghịch điện thoại hả?
Thời Diên: “……”
Câu cá bắt người.
Đúng là mẹ mình.
Cậu nhìn màn hình một lúc rồi tắt máy.
Cả ngày trôi qua, Thời Diên quên mất cái app mới tải. Mãi đến khi về nhà, chuẩn bị đi ngủ thì mới nhớ ra.
Cậu do dự một chút rồi bật máy lên mở ứng dụng đó. Giao diện rất gọn gàng, mượt mà, nhưng sau khi mở ra thì yêu cầu đầu tiên là phải làm một bài khảo sát.
Thời Diên tìm thử khắp nơi, phát hiện không thể bỏ qua bước này.
Thế là cậu đành điền qua loa.
Toàn mấy câu hỏi đơn giản, phần lớn đều là những thông tin lặt vặt, trừ một câu hỏi: “Tên giáo viên hướng dẫn bạn muốn chọn”, Thời Diên không biết phải điền sao cho đúng.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, nhớ lại cái tên “Giang Dụ” mẹ vừa nói, bèn đánh đại vào rồi gửi.
Gửi xong chờ một hồi, app không có phản hồi gì.
Thời Diên nghĩ có lẽ đây là trò lừa, cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi quá mức, rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Thực ra, từ mùa hè năm ngoái, Thời Diên đã bắt đầu bị chứng mất ngủ. Dù gọi là ngủ, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ nằm đó nhắm mắt cho tới tận hai, ba giờ sáng.
Lần này cũng vậy, cậu vừa mở mắt ra…
Thì thấy có người đứng bên giường, im lặng nhìn chằm chằm vào mình.
Thời Diên: “Má…”
Dù là người bình thường lạnh nhạt không mấy biểu cảm như cậu cũng bị dọa đến giật mình.
Phòng tối đen, Thời Diên “bụp” một tiếng bật đèn đầu giường, lập tức chạm phải ánh mắt của người đó.
Người kia trông cũng khá đẹp trai.
Khoảng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt góc cạnh, hốc mắt sâu hơn người bình thường, đôi mắt màu trà nhạt rất đặc biệt và trong veo.
Lúc này người đó đang lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt mang theo chút dò xét, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh ta không cầm vũ khí hay vật gì nguy hiểm, thậm chí còn mặc một bộ vest nhàn tản gọn gàng. Thời Diên không đoán ra nổi người này định làm gì, tuy bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng thần kinh thì đã căng như dây đàn.
“Anh vào bằng cách nào? Muốn làm gì?”
Người đó hỏi ngược lại: “Cậu không nhận ra tôi sao?”
Thời Diên im lặng.
Hình như nét mặt của cậu đã nói lên tất cả, người kia đi thẳng vào vấn đề: “Tôi là Giang Dụ.”
Thời Diên dừng một chút, cúi đầu lấy điện thoại.
Kẻ tự xưng “Giang Dụ” nhìn cậu: “Làm gì vậy?”
Thời Diên mặt lạnh tanh: “Gọi cảnh sát.”
“Đợi đã.”
Khi Thời Diên định bấm số, anh ta đưa tay xuyên qua màn hình điện thoại của cậu.
Giang Dụ nhìn cậu, dường như đã kiểm chứng điều gì đó: “Bây giờ cậu hiểu rồi chứ? Chuyện này cảnh sát không quản được đâu.”
Lúc này, Thời Diên mới để ý đến điều kỳ lạ: đối phương không phải trạng thái vật lý bình thường.
Cơ thể Giang Dụ… bán trong suốt.