Từ lầu trên truyền xuống tiếng bước chân, là Lộc Tri Lan đi xuống, Trác Lãm nghe thấy liền dừng lại, tăng tốc độ nói chuyện, anh hạ giọng: "Vì sự an toàn của anh và bác sĩ Lộc, thời gian này anh hãy ở bên cạnh tôi trước đi, hiện tại chắc chắn có rất nhiều người đang theo dõi từng cử động của tôi, nếu họ chịu khó điều tra, sẽ phát hiện ra tôi thường xuyên đến cửa hàng chữa bệnh để xem mèo, lúc đó e rằng sẽ liên lụy đến bác sĩ Lộc."
Cảnh Mạc cũng đang nghĩ về vấn đề này, lý do mà anh mãi không muốn làm rõ thân phận là lo lắng sẽ lôi kéo Lộc Tri Lan vào. Ban đầu là vì nghi ngờ Lộc Tri Lan là đồng bọn của nhóm người đó nên không nói rõ. Sau đó anh lại biết khả năng của Lộc Tri Lan rất đặc biệt, thậm chí còn có thể hiểu được lời nói của một số động vật, nên đã suy nghĩ liệu có nên làm rõ với tư cách là một con mèo hay không.
Trong giấc mơ, trong cuộc sống hàng ngày, anh có vô số cơ hội để lên tiếng, Cảnh Mạc đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì cả. Khi mọi thứ vẫn chưa có kết luận cuối cùng, anh không muốn mạo hiểm phá vỡ cuộc sống yên bình của người này.
Lộc Tri Lan bưng một cốc cà phê đậm đặc xuống, phát hiện người và mèo trên sofa đều đang nhìn mình. Cậu sờ mặt, nghi hoặc hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"
"Không có không có."
Trác Lãm nhận lấy cà phê từ tay cậu, thổi phù phù mấy cái, không đợi nguội đã tu ực một ngụm lớn, sau đó phát ra tiếng thở phào thỏa mãn: "Ah, sống lại rồi, cảm ơn cà phê của bác sĩ Lộc đã cứu mạng chó của tôi."
Lộc Tri Lan không biết nên khóc hay cười, chú ý đến quầng thâm dưới mắt anh ta: "Anh vẫn nên ngủ một giấc đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play