“Lê Minh?” 

Một con rồng thuộc tộc Ngân Long vốn đã đứng bật dậy vì kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn sang. 

Hắn có mái tóc ngắn màu bạc trông mượt mà, hoàn toàn khác với kiểu tóc dài hoang dã và phóng khoáng của Lê Minh. Đôi mắt hắn có màu xanh sẫm, làn da trắng, trên người mặc quân phục, toát lên vẻ nho nhã và lễ độ. Lúc này, hắn chỉ mỉm cười. 

“Ta tưởng ngươi không hứng thú với mấy chuyện kiểu này.” 

“Ban đầu đúng là không có.” 

Chiếc phi thuyền nhỏ chuyên dụng để rời khỏi tàu mẹ đã sẵn sàng. 

Lê Minh vươn tay lên cao buộc lại mái tóc dài màu bạc của mình, cười khẩy một tiếng. 

“Nhưng mà Tùng Hi, ngươi nói cũng đúng. Nếu có thể quay về nghe tộc trưởng nhắc đến mình hai câu, cũng coi như không tệ.” 

Tuổi thọ của bọn họ quá dài, sống cả ngàn năm. Đa phần rồng đều kiêu ngạo, nhiều lắm cũng chỉ chịu nghe tộc trưởng nói vài lời trong tộc. 

Có lẽ trước khi hố đen ảnh hưởng tinh thần lực xuất hiện trong tinh hệ ô nhiễm này, Long tộc giống như các chủng tộc khác trong vũ trụ cũng từng có truyền thừa bình thường. Nhưng đó là chuyện rất xa xưa, khi các chủng tộc lớn còn đang khai phá tinh cầu, phần lớn thời gian đều phải vật lộn để sinh tồn. 

Lúc đó, dù có sinh ra con non thì cũng không có thói quen nuông chiều hay cưng nựng. 

Còn bây giờ, dù Long tộc đã lâu không có sinh ra con non, nhưng không ai tỏ ra sốt ruột hay lo lắng, đủ để thấy trong lòng họ, chuyện có hay không có con thật ra cũng chẳng quan trọng. 

Đặc biệt là với tộc Ngân Long – chủng tộc nổi tiếng nóng nảy và cuồng nhiệt trong việc lựa chọn mọi thứ. 

Tàu mẹ cỡ lớn của tộc Ngân Long chỉ dừng lại trong chốc lát, một phi thuyền nhỏ lập tức tách ra, kéo theo vệt sáng như sao băng, lao về phía vị trí được radar xác định.

 

Lê Minh ngồi bên trong phi thuyền tinh hạm. 

Ngón tay thon dài chống cằm góc cạnh, ánh mắt hơi tản mạn nhìn về phía điểm sáng nhỏ nhấp nháy phía xa. 

Ánh sáng nhỏ bé ấy, giữa bầu trời sao cuồn cuộn xung quanh, trông thật nhỏ bé và đáng thương. 

Nó không giống với những hành tinh bị vứt bỏ hay những tinh cầu đầy rác rưởi khác. 

Hành tinh này bị xếp vào dạng “vứt đi” – ý chỉ nơi không có tài nguyên, không đáng để khai phá. Tuy thỉnh thoảng có vài chủng tộc trong tinh tế chọn làm điểm nghỉ ngơi, nhưng nói chung, nó không phù hợp để sinh sống. 

Ngoài trí tuệ sống, nơi đây thường xuất hiện những sinh vật nguy hiểm, đã mất đi lý trí. 

Không có ánh sáng từ các ngôi sao chiếu rọi, tinh cầu chìm trong bóng tối đen như mực, chỉ có khoáng chất rải rác phát ra chút ánh sáng lờ mờ từ lớp bùn đất bong tróc. 

Khung cảnh vừa quỷ dị, vừa yên tĩnh đến rợn người, như thể bị ném vào một chuyến du hành vô định, không có đường quay về. 

Trong tinh tế, ngay cả những chủng tộc điên cuồng nhất cũng hiếm khi tự đặt tinh thần mình vào môi trường tăm tối và u ám thế này. 

Mà lúc này, tiếng khóc non nớt, mềm mại, đầy sợ hãi ấy càng lúc càng rõ, nghe như sắp kiệt sức. 

Lê Minh tăng tốc, càng thêm bực bội: 

“Chủng tộc ngốc nghếch nào lại đem con của mình vứt ở chỗ quỷ quái này chứ?” 

Từ lúc xuất phát đến khi phát hiện điểm nghi vấn trên không, Lê Minh chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn. 

Dù đang ở trên phi thuyền ánh sáng, nhưng từ đây nhìn xuống, hắn vẫn không thể thấy rõ bên dưới có gì. 

Tiếng khóc rõ mồn một ngay bên tai, còn chấm đỏ trên radar thì lúc ẩn lúc hiện. 

Nếu không phải do đám Ngân Long kia có thể làm được những chuyện hắn không tưởng, thì Lê Minh đã hoài nghi chính mình rồi — không lẽ hệ thống máy móc trong cơ thể hắn đã thoái hóa? Hay mắt bắt đầu mờ đi rồi, nên mới nhìn không rõ bên dưới là gì? 

“Đội phụ trợ 45, trả lời.” 

Giọng của một người đồng đội vang lên trong bộ truyền tin nội bộ. 

“Lê Minh, vẫn chưa tìm ra à?” 

“Đội phụ 45 nghe rõ. Phía dưới nhìn không rõ, tôi muốn rời khỏi tàu bay để xuống kiểm tra trực tiếp. Mấy người rời đi trước đi, dù sao khoảng cách đến tinh cầu Scala cũng không xa, lượng nhiên liệu trên tàu đủ để quay về.” 

“Được rồi, chú ý an toàn.” 

Cuộc trao đổi kết thúc.

 

Tình hình ở đây quá mơ hồ, không thích hợp để phi thuyền hạ cánh trực tiếp. 

Lê Minh mở hệ thống điều khiển tự động của tàu bay, bắt đầu nhập mật mã để mở khoang cửa bí mật. 

“Đúng là phiền phức, lại còn là một chủng tộc nhỏ thân thể yếu ớt sao? Để con ở nơi thế này mà không sợ bị tinh thú xé xác à?” 

Ẩn nấp kỹ như vậy khiến hệ thống tàu bay không thể kích hoạt cứu hộ tự động, còn bắt hắn phải tự mình xuống tìm từng chút một. 

Chỉ mong con non kia đủ may mắn, trước khi bọn họ trở về tinh cầu đóng quân của tộc Ngân Long — Scala tinh — thì không gặp phải chuyện gì bất trắc, hoặc sinh bệnh gì. 

Dù sao thì lần này bọn họ cũng chỉ xuất hành để tác chiến, không mang theo bất kỳ tài nguyên nào dành cho việc chăm sóc trẻ con. 

Cửa khoang mở ra. 

Người đàn ông cao lớn buông cổ áo, không cần triển khai cánh rồng, lúc này đứng cách mặt đất ít nhất cả trăm mét, vậy mà không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống. 

Gió rít khi rơi làm mái tóc dài màu bạc của hắn tung bay ngược lên trời. 

Dựa vào ánh sáng yếu ớt và tín hiệu từ radar, Lê Minh tiếp tục tìm kiếm tung tích của tiểu ấu tể bị bỏ lại. 

Cho đến khi hắn vừa lướt qua một khu vực ngay bên dưới thì bỗng thấy có chút chuyển động mơ hồ — giống như là ảo giác. 

Lê Minh khựng lại, cúi đầu nhìn kỹ hơn với vẻ nghi ngờ. 

Ngay phía dưới hắn, có một sinh vật nhỏ nhắn, toàn thân đen nhánh, hơn nửa thân mình đã vùi sâu trong đất. Vừa nãy, dù có ánh sáng chiếu qua, nó cũng hoàn toàn lẫn vào với mặt đất, phần vảy mềm phủ đầy bụi bẩn và bùn đất khiến cho cơ thể càng thêm xỉn màu, khó lòng phát hiện ra. 

Và lúc này đây, cuối cùng sinh vật ấy cũng nhận ra có động tĩnh từ phía trên đầu, ngẩng mặt lên. Trong bóng tối, hiện lên một đôi mắt to tròn, long lanh, ướt đẫm, phản chiếu ánh sáng. 

Khỉ thật... 

Hóa ra không phải hắn già nên nhìn không rõ. 

Cái này đúng là thiên phú ngụy trang trời sinh khó tìm đấy?? 

Chỉ mới nhìn thấy một đôi mắt thôi, Lê Minh vẫn chưa nhận ra đó là sinh vật giống loài nào. Nhưng khi đã xác định được mục tiêu — mà lại còn đang nằm ngay bên dưới mình — thì hắn biết rõ không thể cứ thế lao xuống được. 

Ngay lập tức, hắn điều chỉnh tư thế giữa không trung, xoay người đổi hướng, quân phục sau lưng khẽ phồng lên hỗ trợ ổn định. 

Còn Tiểu Mộ Mộ thì vẫn đang một bên uất ức khóc nức nở, một bên cố gắng vùi mình sâu hơn vào trong bùn đất. 

Âm thanh loạt xoạt xung quanh khiến bé càng sợ hãi hơn. Tiếng khóc cũng cố nén lại, hai cánh nhỏ thu sát vào người như đà điểu, đầu cũng cố hết sức chui sâu vào trong đất. 

Cho đến khi tiếng động phát ra từ phía trên truyền tới. 

Bé rồng ngẩng đầu khỏi lớp bùn đất, vừa ngước lên đã thấy... 

— Có cái gì đó đang lao thẳng xuống chỗ mình! 

Rồng con hoảng sợ la lên một tiếng, cố gắng rút mình ra khỏi mặt đất, hoảng loạn luống cuống muốn bỏ chạy. 

“Ngao ô, ngao ô ——” 

Không thấy Mộ Mộ! Không thấy Mộ Mộ đâu ô ô ô... 

Chỉ trong chớp mắt. 

Một cơn gió mạnh ào ào lao đến, với một đứa trẻ nhỏ như bé thì cứ như cuồng phong muốn cuốn phăng cả người đi. 

Bé bị gió thổi lăn mấy vòng trên mặt đất, cái sừng nhỏ trên đầu cũng bị va trúng, đau đến phát khóc, nức nở đáng thương một tiếng. Trong giây lát không biết nên giơ móng che cái sừng nhỏ, hay cố bám chặt mặt đất để khỏi bị gió cuốn tiếp. 

Cuối cùng, gió ngừng. 

Rồng con rụt rè ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn làm tư thế đầu hàng trông vừa đáng thương vừa buồn cười. 

Dù là việc vùi mình trong đất, hay giả bộ yếu đuối để trốn chạy, đều là những kỹ năng sinh tồn mà bé rồng con đã học được trong quãng thời gian sống một mình. 

Mà lúc này, ánh sáng phía trên đã bị đôi cánh rồng khổng lồ che khuất. 

Một thân hình cao lớn lơ lửng giữa không trung. 

Dù là đôi cánh sau lưng đồ sộ kia, hay khí thế áp bức toát ra từ một kẻ săn mồi đỉnh cấp, tất cả đều khiến trái tim bé rồng run rẩy, biết rằng mình có muốn chạy cũng chạy không thoát. Nó đành lật người lại, phơi cái bụng mềm yếu ra, móng vuốt nhỏ cuộn tròn, cố gắng thể hiện sự yếu thế dễ thương. 

“Ngao ô…” 

Làm ơn… làm ơn… bé còn nhỏ lắm, mềm lắm, không ngon đâu, đừng ăn bé mà. 

Nhưng bóng người kia — thứ mang lại cảm giác nguy hiểm ấy — lại không có động tĩnh gì. 

Rồng con ngơ ngác, cẩn thận ngước mắt nhìn lên. 

Phát hiện đối phương đang sững người, đứng bất động giữa không trung. 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bé con xoay người lại, dán sát người xuống mặt đất, bốn móng nhỏ thoăn thoắt vung lên, định lao nhanh vào bụi cỏ bên cạnh để trốn. 

Không có người thân, không ai thương yêu — một đứa trẻ muốn sống sót, muốn lớn lên, thì ngoài việc phải biết nhìn thời thế, còn cần tranh thủ mọi cơ hội để trốn thoát. 

Nếu mùa đông năm ấy không đến quá bất ngờ, không quá lạnh lẽo… 

Có lẽ trên đại lục kia, sẽ dần lớn lên một con Hắc Long to lớn tên là Mộ Mộ. 

Nhưng hành động quá nhanh của bé lần này đã khiến đối phương chú ý. 

Một đôi cánh rồng màu bạc đập mạnh, ngay sau đó, bé con toàn thân lấm lem bùn đất đã bị người ta nhẹ nhàng xách lên. 

Lê Minh có chút mờ mịt. 

Từ lúc vừa trông rõ sinh vật đang ẩn mình trong đất, hắn đã thấy khó hiểu rồi. 

Vảy mềm mịn, hai chiếc sừng nhỏ bóng loáng, đôi cánh đen run rẩy, kích thước thì nhỏ như nắm tay, dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay. Quan trọng là... những đặc điểm này, sao nhìn thấy quen mắt đến thế? 

Lê Minh đưa nhóc rồng đến gần hơn, nhìn Mộ Mộ đang cố thu mình, co đuôi, ép sát đôi cánh, lén lút quan sát hắn — hắn bỗng dưng bắt đầu hoài nghi chính mình. 

“Ngươi là… giống loài gì thế?” 

Mộ Mộ cứng đờ lại rồi. 

Đối mặt với khuôn mặt xa lạ trước mắt, bé sợ đến mức không thốt nổi thành lời. 

Chỉ còn bản năng gọi thầm Tiểu Dương — hệ thống đã rơi vào ngủ đông vì cạn năng lượng. 

Mà Lê Minh thì vẫn cúi xuống, đôi mắt vàng nhạt mang theo hoài nghi, quét từng tấc vảy trên người rồng con, cứ như muốn moi ra bí mật gì đó. 

Một tay hắn xách sau cổ rồng nhỏ, tay kia thì kéo nhẹ đôi cánh nhỏ ra nghiên cứu. 

“Ha… nhìn sao mà giống…” 

Rồng? 

Cái chủng tộc bỏ con non ở hành tinh rác này, lại là… chính tộc mình? 

Không đúng! Long tộc làm gì có trẻ con? 

Càng nhìn, Lê Minh càng thấy bất ổn. 

Hắn tập trung nghiên cứu đến mức không để ý bé Hắc Long nước mắt sắp trào ra, từng giọt run run tụ lại trong mắt. 

Trải qua một lần suýt chết, lại đến thế giới xa lạ, còn bị một con rồng lạ mặt xách lên kiểm tra như món hàng… cánh rồng màu bạc của hắn trông còn giống rồng Quang Minh  nữa… 

Bé rồng chịu hết nổi rồi. 

“Ô… ô, ô ô ô… ngao ô ô ngao ngao…” 

Nước mắt lăn thành hàng lớn, rơi lộp bộp xuống. 

Đây chỉ là một đợt bùng nổ cảm xúc bị đè nén — trẻ con khác khi khóc thường sẽ theo bản năng gọi người thân nhất. 

Nhưng Mộ Mộ không biết phải gọi ai, chỉ có thể ôm lấy ngực, như cầu cứu mà thầm gọi: Tiểu Dương… 

Lê Minh bị dọa đến ngơ người. 

Hắn hoảng hốt hạ cánh xuống đất, không màng lớp đất quặng có chứa chất độc hại tinh thần lực hay không, vội ngồi xuống, cẩn thận đặt tiểu long trở lại mặt đất. 

Là chiến sĩ giỏi đánh nhau, chưa bao giờ chịu nhún nhường, nhưng lúc này đây, một Ngân Long cao ngạo như hắn lại ngồi toát mồ hôi vì một con rồng con khóc. 

“Đừng, đừng khóc mà… ta chỉ hỏi nhóc là giống loài gì thôi ——” 

Hắn còn chưa dứt lời thì thấy bé Hắc Long vừa chạm đất đã điên cuồng đào đất, cố gắng vùi nửa thân vào hố, chỉ để lộ hai chiếc sừng nhỏ run lẩy bẩy trên mặt đất. 

— như thể rồng nhỏ vốn mọc lên từ đất, chờ thu hoạch. 

“Nhóc… không lẽ… là rồng?” 

Lê Minh nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nghi ngờ hỏi ra. Chính hắn còn thấy buồn cười, khóe môi khẽ nhếch. 

Và ngay lúc hắn nói ra chữ “rồng”... 

Bé Mộ Mộ thò đầu ra khỏi hố, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, lộ ra nửa khuôn mặt. 

“Ô… ngao…” 

Tiếng kêu nho nhỏ, mềm nhũn như sữa, khiến toàn thân Lê Minh cứng đờ. 

Cả linh hồn hắn bắt đầu hoài nghi toàn bộ Long tộc sinh học. 

Bé Hắc Long không chui từ hố ra, mà vẫn nằm đó thò đầu nhìn. 

Rồng? 

Đó là danh xưng mà Tiểu Dương từng nhắc tới… "Long gia trưởng"? 

Mộ Mộ không hiểu rõ lắm. 

Bé còn cẩn thận nhìn kỹ đôi cánh bạc của đối phương… 

Cái "Lam Long gia trưởng" này… sao có vẻ… không giống lam lắm…

 

— 

Tác giả có lời muốn nói

Lê Minh: Nói ra chắc ngươi không tin đâu — hắc, ta nhặt được một con rồng con!

Bị dọa hết hồn Tùng Hi: ……

Nhóm Lam Long còn chưa tới kịp: ……

– 

Lilith: tui siêng ha :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play