“Hắn không sống được bao lâu, có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm, mà phần lớn thời gian trong đó đều là những tháng ngày cầu xin. 

Một linh hồn nhỏ bé bị giam hãm trong thân xác, lại bị tình thân xua đuổi. 

Người thân, bạn bè và người yêu—những tình cảm đó có thật sự gọi là tình yêu được không? 

Nếu là như thế… thì có lẽ hắn chưa từng có được.” 

Mộ Mộ cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ thật dài, thật dài. 

Trong mơ là người thân của bé —cha mẹ luôn dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn bé, là trò cười để bắt nạt, là gánh nặng của anh chị mình. 

Họ vứt bé như món đồ chơi không còn thích nữa. Những thứ đồ ném vào đầu làm bé đau nhức, hai chiếc sừng non nhỏ tê dại, đôi cánh đen bé xíu co rút lại sau lưng. 

Bé khẽ nức nở, yếu ớt không thể phản kháng. 

Một đứa trẻ mới lên năm, chỉ có thể run rẩy cầu xin: “Xin đừng như vậy… xin mọi người… xin mọi người…” 

Nhưng rồi cuối cùng, bé vẫn bị bỏ rơi. 

“Nhà chúng ta sao có thể sinh ra Hắc Long được chứ?” 

“Chắc là bị tráo trứng rồi!” 

“Hoàn toàn không giống rồng Quang Minh của chúng ta, đụng vào là khóc lóc.” 

“Lớn thế rồi, tự sống được thôi...” 

Lạnh lẽo, đói khát, và nỗi đau như bóp nghẹt trái tim. 

Bé rồng con lặng lẽ cuộn mình thành một quả bóng, hai chiếc sừng nhỏ và đen tuyền là màu sắc duy nhất trên thân thể còn non nớt ấy. 

“Nhóc con?” 

“Nhóc con, tỉnh lại đi nào!” 

Xung quanh là một vùng đất bằng phẳng. 

Rừng cây yên tĩnh, từ xa vọng lại tiếng sột soạt khe khẽ. Ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ mặt đất như thể có khoáng vật đặc biệt nào đó. Khi bé cuộn tròn lại, những hạt sáng dính vào người bé, khiến bé trông vừa xám xịt vừa bẩn thỉu. 

Một quả cầu ánh sáng trắng nhỏ phát ra ánh sáng chớp nháy, đang lo lắng bay vòng quanh rồng nhỏ. 

Nó căng thẳng nhìn đứa bé đáng thương trông chỉ mới khoảng năm tuổi này. 

Cuối cùng, Mộ Mộ mơ màng mở mắt ra. 

Cuộc sống của một con rồng khiến bé cố gắng gượng dậy, rồi nhìn thấy quả cầu ánh sáng trắng đang bay lơ lửng trước mặt. 

Rồng con còn quá nhỏ, lảo đảo vài bước, đôi mắt đen nhánh tròn xoe đầy hoảng loạn nhìn quả cầu, rồi vội vã lùi về sau vài bước, theo bản năng muốn đào đất giấu mình đi. 

Mộ Mộ là một con rồng dị biến từ rồng Quang Minh, đến từ một thế giới kỳ ảo mà mạnh được yếu mất là chuyện thường tình. Trong gia đình toàn là rồng ánh sáng, bé lại trở nên khác biệt, lạc lõng. Khi anh chị học ma pháp ánh sáng, bé cũng từng thấy nhiều quả cầu sáng—và không ít trong số đó là để "chơi đùa" với bé. 

Nhưng mặt đất quá cứng, vừa đào được mấy cái móng vuốt đã đau, bé đành ôm lấy đầu mình, khẽ kêu: 

“Ngao ô ——” 

Xin lỗi… 

Đừng… đừng đánh Mộ Mộ nữa… 

“Ô ô ô, nhóc con đừng sợ! Không ai đánh nhóc nữa đâu!” 

Tiểu quang cầu vừa mừng vì bé con tỉnh lại thì đã muốn khóc vì thấy bé rồng con phản ứng như vậy. 

Trời ơi, đáng yêu quá đi! Sao có thể có kẻ nhẫn tâm đến mức vứt bỏ một đứa bé dễ thương như vậy chứ?! 

Thật là quá đáng! 

Quả cầu sáng rực lên, quyết tâm bùng cháy: 

“Ta là hệ thống nuôi dưỡng và chuyên cưng sủng bé con! Ta đã đưa nhóc đến một thế giới mới! Ở đây nhóc nhất định sẽ tìm được người thân yêu thương , bạn bè thấu hiểu và người yêu mãi mãi ở bên nhóc! Đó là mục tiêu của hệ thống bé con bọn ta! Nhóc có thể gọi ta là Tiểu Dương!” 

Rồng nhỏ nằm rạp trên đất, hai móng vẫn ôm đầu, không biết có hiểu hay không, len lén nhìn Tiểu Dương qua kẽ móng. 

Bộ dạng vừa ngoan ngoãn vừa mờ mịt, đôi mắt tròn xoe khẽ chớp từng chút từng chút một. 

Tiểu Dương bị bé rồng dễ thương đến choáng váng, cuối cùng rón rén bay tới gần, hơi chán nản nói: 

“Chỉ là… hình như có chút trục trặc. Vì không thể xuyên hoàn toàn qua thế giới hoàn chỉnh, nên số thế giới có thể chọn rất ít, quyền hạn của ta cũng bị giới hạn nhiều. Rõ ràng ta chọn địa điểm rơi xuống gần nơi tộc rồng tinh tế sinh sống, sao lại đến chỗ này nhỉ? Nhóc con đừng sợ nha, ta vẫn còn chút sức, để ta kiểm tra thử xem…” 

Tiểu Dương thật sự lo lắng. 

Mục đích của hệ thống nuôi dưỡng bé con như chúng nó là tìm những đứa bé đáng thương bị vứt bỏ, sắp chết, để đưa đến thế giới phù hợp hơn—nơi chúng có thể tìm được tình thân, tình bạn và tình yêu. 

Nhưng chi nhánh này của hệ thống vừa mới được thành lập, kinh nghiệm còn ít, không có tiền bối nào để tham khảo. 

Hơn nữa, sau khi vào thế giới mới, quyền hạn hệ thống bị giới hạn nghiêm trọng, phần lớn thời gian còn phải ngủ đông để tích lũy sức mạnh đề phòng các sự cố. 

Nhưng không ngờ sự cố lại xảy ra ngay từ đầu như thế này! 

Quả cầu sáng trắng như muốn phát nổ vì sốt ruột. 

“Ngao ô?” 

…Tiểu Dương? 

Mộ Mộ cuối cùng cũng nhận ra tiểu quang cầu trước mắt không giống những luồng sức mạnh quang minh từng đánh bé trước kia, mà nó cũng không có chút ác ý nào. 

Nhưng “hệ thống nuôi dưỡng chuyên cưng sủng bé con” là cái gì, thì với một đứa trẻ như bé vẫn còn khó hiểu. 

Bé chỉ nghe được vài từ quan trọng.

Trong đó có một từ khiến bé theo bản năng cúi gục đầu xuống — “người nhà”... họ sẽ đánh bé, đánh đến đau đầu. 

Bé nhẹ nhàng đưa móng vuốt lên xoa xoa hai chiếc sừng nhỏ của mình. 

Sau đó, ngoan ngoãn bò dậy, vươn móng vuốt ra cẩn thận chạm vào tiểu quang cầu đang lơ lửng trong không trung. 

Đôi mắt bé mở to ngạc nhiên — hơi ấm. 

Hai bên móng từng bị đông cứng đến run rẩy khẽ co lại, rồng nhỏ cúi đầu nhìn móng vuốt mình, rồi lại dè dặt vươn ra lần nữa để chạm vào tiểu cầu. 

“À há, tìm được rồi! Ta đã tìm ra Long gia trưởng phù hợp nhất cho nhóc con ngươi! Là tộc Lam Long ưu nhã, học thức uyên bác! Khoảng cách từ đây đến đó chỉ khoảng 30 đơn vị tinh khoảng thôi! Ta đã phát tín hiệu cầu cứu rồi, nhóc con chờ thêm một lát, sẽ có Long gia trưởng đến đón nhóc!” 

Tiểu Dương vừa nói xong, ánh sáng trên người nó cũng bắt đầu mờ đi. 

“Nhãi con yên tâm, thế giới này là thế giới tương thích cao nhất dành cho nhóc! Hơn nữa, mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện rồng con, nhóc sẽ là nhãi con duy nhất trong vài thế kỷ! Chắc chắn sẽ được yêu thương, được cưng chiều, leo lên đỉnh cao cuộc sống của loài rồng! Nhãi con chỉ cần chờ một chút nữa thôi—” 

“Ngao ô, ngao ô ——!” 

Không sáng! Tiểu cầu không sáng nữa rồi! 

Rồng nhỏ vốn dĩ còn đề phòng, giờ lại hoảng loạn ngồi bật dậy. 

Tiểu Dương đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng để gửi tín hiệu cầu cứu đến tộc Lam Long, việc đó khiến nó phải lập tức rơi vào trạng thái ngủ đông. Trong trạng thái lơ mơ, nó cố gắng trấn an rồng con. 

Nó chỉ có thể trách bản thân chuẩn bị chưa đủ… 

Bởi vì vốn dĩ nó chỉ là một hệ thống thử nghiệm. Lúc vừa được ra ngoài, nó tình cờ phát hiện tiểu Mộ Mộ đáng thương đang bị đóng băng gần chết trong băng tuyết. Nếu lúc đó nó không ra tay, thì nhóc rồng này đã chết lạnh rồi. Thế là nó lao đến. 

Mộ Mộ chính là ký chủ đầu tiên của nó. Nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm — phải bảo vệ tốt — từng nhãi con… trong tầm mắt của nó… Những nhãi con bị vứt bỏ… đáng thương… như thế… 

Tiểu quang cầu không chỉ không sáng, mà còn bắt đầu bốc khói. 

Âm thanh máy móc vốn hoạt bát chợt im bặt, “bụp” một tiếng rơi vào lòng Mộ Mộ rồi tan biến, dung nhập vào trong cơ thể bé. 

Mộ Mộ: ??? 

Cả người bé rồng đen đều ngây ra, hai móng vuốt nhỏ cào cào lên ngực mình. 

Âm thanh mềm mại non nớt khẽ vang lên. 

“Ô… ô ngao? Ngao……” 

Đi đâu rồi? 

Đi đâu mất rồi? 

Nơi này tối quá — chỉ còn Mộ Mộ, chỉ có một mình Mộ Mộ thôi… Mộ Mộ hơi sợ… 

Rồng đen nhỏ toàn thân dơ bẩn, run rẩy nằm rạp xuống mặt đất. Một lúc sau, bé cẩn thận nhớ lại lời Tiểu Dương nói, rồi mượn ánh sáng yếu ớt xung quanh quan sát cơ thể mình. 

Lam Long… gia trưởng? Tộc Lam Long? 

Vảy vẫn đen bóng, móng vuốt vẫn nhỏ bé không có chút sức mạnh nào, cái đuôi phía sau cũng không có gì thay đổi. 

Vẫn là màu đen. 

Mộ Mộ vẫn là màu đen. Tất cả những ký ức trước kia lại một lần nữa ùa về. 

Vừa mới cố nhịn không khóc, giờ bé rồng con lại chậm rãi nằm xuống, cái đuôi dài vòng lại ôm lấy bản thân, trong đôi mắt to ánh lên tia nước long lanh rồi những giọt nước mắt to tròn bắt đầu lăn dài. 

Mộ Mộ là màu đen. 

Tộc Lam Long không phải chủng tộc của Mộ Mộ. 

Khác màu… sẽ đánh Mộ Mộ. 

Bị đánh vào đầu thì sẽ rất đau, bị quất vào đuôi cũng sẽ đau. 

Không cần đâu, không cần đi tìm “người nhà” nữa… 

Nhưng Mộ Mộ cũng không dám chạy trốn. 

Tối quá, lạnh quá, đói nữa… 

“Ô, ô ô ngao ngao… Ô ngao ——” 

Cuối cùng, tiếng khóc âm thầm của bé rồng vỡ òa thành tiếng nức nở, cả người nó cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ. 

—— Xấu xí quá, không ai yêu Mộ Mộ hết. 

---

Cùng lúc đó. 

Gần viên tinh cầu hoang phế này — một chiếc tinh hạm lặng lẽ bay đến với dáng vẻ như đang “tản bộ giữa sân vắng”. 

Đó là một chiếc tinh hạm của Long tộc. 

Trong thế giới tinh tế rộng lớn và phát triển này, các chủng tộc đua nhau nở rộ, công nghệ cao phát triển vượt bậc, từ vũ khí đến phương tiện đều tinh vi phức tạp, tất cả đều điều khiển bằng tinh thần lực. 

Nhưng đồng thời, cũng chính từ tinh thần lực mà sinh ra vô vàn hiểm họa. 

Ở sâu trong tinh vực, có những hắc động đặc biệt ảnh hưởng đến tinh thần lực đang ngày càng khuếch tán và lan rộng, ăn mòn môi trường sống và lý trí của các chủng tộc. 

Mà Long tộc — chủng tộc được mệnh danh là “bị thời gian bỏ quên” — bởi sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, nên càng dễ bị ảnh hưởng bởi hắc động hơn các chủng tộc khác. 

Dù số lượng mỗi loại rồng không nhiều, phân tán rải rác khắp nơi, nhưng bởi tuổi thọ dài và khả năng tự khống chế cao, tạm thời vẫn chưa có sự kiện nghiêm trọng nào xảy ra. Trong tộc hiện tại không có trẻ con, nên với những con rồng trưởng thành tiêu dao tự tại, đó chẳng phải vấn đề gì lớn. 

Bên trong phòng điều khiển của tinh hạm, có vài chục thành viên đảm nhận các vị trí khác nhau. 

Tất cả đều mặc quân phục thống nhất, trên mũ có khắc huy chương đội ngũ, hông đeo vũ khí. Ai nấy tóc đều bạc trắng, hành động lạnh lùng tàn khốc như một khối thép di động. 

Ở trung tâm, một thanh niên với mái tóc bạc dài và làn da trắng nhạt, gương mặt hơi lười biếng, đôi mắt màu vàng nhạt trong suốt như mật ong — như thể ánh lên cả ngân hà ngoài vũ trụ. 

Dù cùng thuộc Long tộc, họ không giỏi hợp tác như vậy đâu. Sự đồng bộ về trang phục là vì họ vừa từ chiến trường mô phỏng trở về — nơi họ dùng để phát tiết tinh thần lực bị ảnh hưởng, trở nên yếu ớt và nhạy cảm do hắc động kích thích. 

Thanh niên kia hừ một tiếng, liếc mắt nhìn viên tinh cầu bỏ hoang bên ngoài. 

“Nếu sớm biết lũ Xích Long chạy nhanh như vậy, ta đã lôi mấy tên Lam Long theo đánh hội đồng rồi.” 

Một người khác cười nhạt: 

“Lê Minh, tộc Lam Long suốt ngày chơi trò tâm kế với ngươi, đánh với họ thì có gì vui? Không bằng đến lãnh địa tộc Tháp Y Nhĩ đánh một trận, bọn đó mới đáng để ra tay. Chỉ tiếc là tụi nó giỏi nhịn, lâu rồi chẳng thấy ló mặt ra ngoài.” 

“Nghe bảo trong hoàng thất của bọn họ lại có chuyện. Hừ, ta thấy tộc Tháp Y Nhĩ còn dễ bị ảnh hưởng bởi hắc động hơn cả tụi mình nữa ấy.” 

Trong tinh hạm vang lên những tiếng tranh cãi, suy nghĩ hỗn loạn như sắp lao vào một trận ẩu đả. Nhưng tất cả lại bị che lấp bởi âm thanh kỳ lạ mà tinh hạm vừa thu được… 

Mỗi loại rồng đều có tính cách độc đáo riêng biệt. 

Ví như Lam Long được Tiểu Dương lựa chọn — trí tuệ, nhã nhặn, ôn hòa thân thiện, luôn là chủng tộc thân thiện nhất trong Long tộc, được các chủng tộc khác trong tinh tế gọi là “trí giả của vũ trụ”. 

Nhưng cũng có những tộc rồng khiến các chủng tộc khác không dám trêu chọc. 

Ví dụ như tộc Ngân Long. 

Bọn họ bộc trực nóng nảy, cực kỳ ưa đánh nhau, là một trong những chi nhánh cường đại và đáng sợ nhất trong Long tộc.

 

— 

Mà ngay lúc này — 

“Ô... ô ngao...” 

Một âm thanh non nớt, mềm yếu, mang theo sự tủi thân đến rơi nước mắt vang lên, như có như không, lướt qua bên tai. 

Lê Minh — kẻ luôn lười biếng nghe đám rồng ầm ĩ trong phòng điều khiển — hơi giương mắt lên, nghiêng đầu đầy nghi hoặc, lắng nghe. 

“Gì thế? Ai dẫm phải rồng con khóc rồi à?” 

“Hả? Khóc á?” 

“Lê Minh, ngươi đừng nói mò! Nếu nói là rồng con khóc vì bị ngươi đánh thì nói thẳng đi! Cẩn thận ta xử ngươi đó!” 

“Không khéo là chính bản thân ngươi khóc vì đánh người xong về sợ bị tộc trưởng phạt đúng không?” 

Cả phòng lập tức nhao nhao châm chọc, đùa cợt không ngớt. 

Lê Minh trợn trắng mắt, cười mắng lại một câu, vừa định nhắm mắt dưỡng thần tiếp — 

“Ô... ô ô... ô ngao ô...” 

Lần này, tất cả đều lặng ngắt như tờ. 

Tiếng khóc mềm nhũn và đáng thương của một ấu tể rốt cuộc cũng truyền rõ vào tai từng con rồng có mặt. 

“Hử? Thật có rồng con đang khóc à?” 

Một con rồng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ tinh hạm. 

“Là...con non?” 

“Giống... thật đấy... mà chủng tộc nào lại để con non ở cái nơi quỷ quái này chứ?” 

Ở thời đại này, trẻ con — bất kể thuộc chủng tộc nào — đều là bảo bối vô giá. 

Mà khu vực quanh đây chỉ toàn tinh cầu bỏ hoang, làm gì có ai để con mình ở chỗ này? 

“Radar vừa bắt được tín hiệu nhiệt bên khu vực tinh cầu phế bỏ Z62853, nhưng hình ảnh không rõ ràng, có thể là do khoảng cách hơi xa.” 

Một con rồng đang kiểm tra báo cáo ngẩng đầu lên, cười như trêu chọc: 

“Sao? Có ai muốn làm anh hùng cứu rồng con không? Biết đâu được khen thưởng một lá cờ vinh dự đó.” 

Ngân Long tộc xưa nay không hứng thú với mấy chuyện này. 

Nhưng nếu gặp, nghe thấy, thì nhất định sẽ ra tay. 

Chỉ là — ai đi bây giờ? 

Giữa những tiếng cười đùa và đùn đẩy, một con rồng đã nhún vai, tỏ vẻ chuẩn bị đi thử xem. 

Nhưng đúng lúc đó, Lê Minh — từ nãy giờ im lặng — lại khẽ cau mày, cởi bỏ cổ áo quân phục, đột nhiên đứng bật dậy. 

Tiếng khóc non nớt kia, từ trong không gian truyền đến, càng lúc càng rõ ràng, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ, khụt khịt gọi “cha” trong tuyệt vọng và sợ hãi. 

Lê Minh vốn không thích dính vào mấy chuyện liên quan đến ấu tể — quá mềm, quá mong manh, chỉ cần chạm nhẹ là đỏ bừng cả người. 

Nhưng không hiểu sao, chỉ vừa nghe tiếng, lòng hắn lại như bị khuấy động.

 

— 

Tác giả có lời muốn nói: 

Hệ thống mở cơ chế “xứng đôi ưu tú” — Tiểu Dương: Ai là cha đây? Tới nhanh!!! 

Ngăn mấy Ngân Long khác lại, Lê Minh: Tới liền! 

Lam Long tộc: Khoan đã! Khoan đã! Bọn tôi còn chưa kịp đăng ký thi tuyển!!! 

----

Lilith: Trời quơ lần đầu thử làm tui nhức đầu quá có 1 chương mà oằn hết ngày 😇 hơn 10000 chữ 

Mộ Mộ dễ thương chết mất thôiiiiii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play