Bắt một người vốn chẳng bao giờ biết suy nghĩ phải bắt đầu tư duy phản tỉnh, thực ra không hẳn là chuyện tốt. Bởi vì một khi đập nước đã mở thì không còn cách nào đóng lại được, một khi cảnh giới nâng cao thì không thể hạ xuống nữa.
Nếu Tiêu Dung hiểu được đạo lý này thì hay biết mấy. Tiếc rằng dù y có thiên tư hơn người, nhưng dẫu có khôn ngoan đến đâu, cũng chẳng thể đi đường tắt mà thắng cuộc. Y cũng chỉ có thể giống như muôn vàn người trên thế gian này, va vấp, vụng về mà lần dò bước tiếp.
Sau khi Vương Tân Dụng rời đi, Tiêu Dung sai người đưa một bữa cơm đến, y ăn xong rồi lại đến xem bản đồ. Khuất Vân Diệt thì không có việc gì để làm, hắn biết nhiệm vụ duy nhất của mình lúc này là dưỡng thương, nhưng dưỡng thương vốn chẳng tốn bao nhiêu sức, ngược lại còn khiến người ta thừa mứa tinh lực mà chẳng có nơi phát tiết.
Thông thường nếu thấy nhàm chán, Khuất Vân Diệt sẽ tìm một kẻ không muốn sống để giết giải sầu, hoặc ra thao trường luyện võ, tệ nhất thì lên núi săn bắn, cùng mãnh thú trong rừng so tài một phen. Nhưng giờ đây, hắn chẳng thể làm gì cả, đến bước xuống giường đi dạo một vòng cũng không được Tiêu Dung cho phép.
Những công văn mà trước kia hắn từng khinh thường, giờ đây lại trở nên có chút đáng mến. Dĩ nhiên, chỉ là có chút mà thôi, nếu không đến đường cùng thì Khuất Vân Diệt vẫn chẳng muốn động đến thứ khô khan ấy.
Mọi con đường đều bị chặn đứng, vậy hắn còn có thể làm gì nữa đây? Hình như chỉ còn lại suy nghĩ.
Khuất Vân Diệt vẫn luôn cho rằng việc suy nghĩ cũng giống như xử lý công văn, đều nhàm chán như nhau. Cho đến khi Tiêu Dung dùng ánh mắt điềm tĩnh ấy hỏi hắn một câu: Ngươi đã từng vì bản thân mình mà suy nghĩ hay chưa?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play