Chỉ có người không rõ tình hình mới dám vào Vương trướng trong thời điểm này. Những kẻ thật sự biết chuyện thì đều nơm nớp lo sợ, chờ đợi mấy canh giờ, mãi đến buổi chiều mới dám len lén vào liếc mắt nhìn một cái.
Mang theo kỳ vọng của bao người, Cao Tuân Chi đành đảm nhận thân phận binh lính dò mìn. Ông len lén vén rèm trướng lên, đôi mắt dè dặt quét một lượt trong trướng. Nhìn thấy nơi ở thô sơ của Đại vương lại có thêm một chiếc bàn dài tinh xảo, chỗ nào cũng toát lên hai chữ tinh tế. Cao Tuân Chi trầm mặc một lát, rồi tiếp tục quan sát phía trước.
Ánh mắt vừa chạm tới, ông hơi sững lại.
Khuất Vân Diệt đang nằm trên giường say ngủ, đầu nghiêng về bên trái, mà Tiêu Dung thì ngồi ở phía ấy. Hai chân Tiêu Dung bắt chéo đặt trên giường, trong tay ôm lấy một tờ giấy, đang chậm rãi đọc từng chữ một. Hễ gặp chỗ nào cảm thấy không ổn, y liền nhíu mày, rồi đưa tay cầm lấy cây bút lông đặt bên cạnh. Không rõ y đang do dự điều gì, mãi vẫn chưa hạ bút. Đầu bút lông thấm mực lâu quá, cuối cùng nhỏ xuống một giọt và rơi đúng vào tờ giấy, khiến mực loang ra che mất mấy chữ phía trên.
Tiêu Dung lập tức ngẩn người.
Cao Tuân Chi: “…”
Ngay lúc Tiêu Dung đang cố dùng ngón tay cái lau đi vết mực, Cao Tuân Chi khẽ ho một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play