Tống Thước không quay lại tiền sảnh nữa. Giờ phút này trong đầu hắn rối loạn vô cùng, cho nên hắn lặng lẽ vượt qua đám đông, trở về thẳng phòng mình.
Còn Di Cảnh thì vẫn ở lại nơi ấy thêm một hồi lâu. Những chuyện xảy ra đêm nay đối với y mà nói cũng là một cú va đập dữ dội. Y không phải thánh nhân, chẳng thể nhanh chóng bình ổn tâm trí. Đến khi cảm nhận được cơn gió đêm mát lạnh luồn qua tăng y, Di Cảnh mới nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi cũng quay người rời đi.
Nhưng Di Cảnh lập tức khựng lại tại chỗ, bởi vì y ngỡ nơi đây chỉ còn lại mình y, nào ngờ… Còn có người khác.
Có chút buồn cười, vì năm người đang đứng lo lắng không yên phía sau kia, toàn bộ đều là những kẻ bị bỏ lại… Người già yếu, bệnh tật và thương tàn.
Bọn họ không phải ở đây để chờ Phật tử. Chỉ là… Bọn họ không biết mình nên đi đâu.
Đêm nay không có gì đặc biệt, chỉ là một đêm thu bình thường, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh. Thế nhưng Đan Nhiên lại cảm thấy lạnh buốt đến thấu xương. Nàng luôn sống dưới sự chở che của gia đình, chưa từng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đến như vậy. Nàng muốn khóc, nhưng lại không thể bật khóc được.
Trẻ con khi đối mặt với nỗi sợ, phản ứng đầu tiên luôn là tìm đến cha mẹ. Vì thế, Đan Nhiên theo bản năng mà nắm chặt tay áo Sang Yên, giọng nghẹn ngào run rẩy:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play