Khuất Vân Diệt, kẻ này có cả rổ khuyết điểm.
Nhưng hắn có một điểm rất tốt, lời nói ra như đinh đóng cột, tuyệt chẳng đổi ý qua loa. Một khi đã mở miệng, tức là quyết tâm đã định, ai khuyên cũng vô dụng.
Cao Tuân Chi biết rõ điều này, bởi vậy ông luôn tùy sắc mặt Khuất Vân Diệt mà hành sự. Mỗi lần phát hiện Khuất Vân Diệt nổi sát tâm, ông liền kịp thời ngăn lại trước khi hắn kịp lên tiếng, chứ không đợi đến khi đã phán lời rồi mới ra tay.
Chuyện này, về sau Tiêu Dung cũng sẽ hiểu, chỉ tiếc rằng bây giờ thì đã quá muộn rồi.
Ngay lúc vừa đứng dậy, Tiêu Dung cảm thấy trong đầu như có ba trăm chiếc chập cùng lúc va chạm, ánh sáng loé lên trước mắt. Y chẳng nghe được thanh âm bên ngoài, chẳng nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Vậy nên, y đã bỏ lỡ ánh mắt vừa sùng kính vừa thương hại của toàn trường.
Ngay cả lão giả nhất quyết đòi y nhường chỗ ngồi, cũng từ cơn nhục nhã gần chết mà tỉnh táo lại. Lão nhìn Tiêu Dung, trong lòng không còn quá giận dữ.
Còn giận dỗi làm gì với người chẳng sống được bao lâu nữa?
Chờ cơn ù tai qua đi, Tiêu Dung ôm lấy ngực mình, loạng choạng nhưng vội vã bước ra giữa điện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT