Khi hay tin dữ ấy, Trương Biệt Chi đang chuẩn bị cùng đám bè lũ của mình ra ngoài tìm chút tiêu dao khoái hoạt.
Ban đầu, hắn đối với thành Trần Lưu vốn không mấy ưa thích, lúc thì chê nước nhiều, khi lại ghét núi thấp. Nhưng đến khi an cư xong xuôi, tỷ phu Giản Kiệu lại bận rộn làm việc theo lệnh của Tiêu Dung nên không còn thời gian để trông coi hắn, những ngày vui vẻ của Trương Biệt Chi mới thực sự bắt đầu.
Nói một câu có phần không đúng mực, thì hắn chẳng khác nào một lão nông quê mùa lần đầu tiến vào chốn phồn hoa thành thị.
Cũng chẳng phải hắn chưa từng thấy qua thế sự. Trước kia khi đi đón tổ tôn Tiêu Dật, Trương Biệt Chi cũng từng đặt chân tới quận Tân An, nơi ấy còn phồn thịnh hơn cả thành Trần Lưu. Vấn đề là khi đó hắn mang theo nhiệm vụ, lại còn phải chăm lo cho hai bà cháu, không thể để xảy ra sơ suất, thành ra chẳng có dịp mà thưởng thức thú vui nơi phồn hoa đô hội.
Còn nói đến những thú vui của nam nhân… Chẳng phải cũng chỉ có mấy món như vậy thôi sao? Nhưng quận Nhạn Môn Quan thì tuyệt nhiên chẳng có loại kỹ nghệ ấy.
Có lẽ ở chốn khuất mắt Khuất Vân Diệt vẫn tồn tại vài kẻ lọt lưới. Nhưng đối với tầng lớp tướng lĩnh cao cấp, những người ngày ngày qua lại ngay trước mắt, Khuất Vân Diệt từng nói rõ như đinh đóng cột rằng tuyệt đối không được lui tới chốn kỹ viện, lại càng không được tự mở kỹ viện trong nhà.
Mà sở dĩ Khuất Vân Diệt phải nhấn mạnh một mệnh lệnh có vẻ hoang đường đến vậy… Là vì thật sự có rất nhiều người từng làm như thế, thậm chí còn coi đó là thú vui tao nhã, thể hiện khí khái phóng khoáng không câu thúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play