“Đình Vân tỉnh chưa?” Lúc Tống Hữu Phương gọi điện thoại đến, là buổi trưa ở trong nước, mặc dù anh cực kỳ không muốn thông qua miệng của trợ lý Trần để biết tình trạng của Đình Vân, nhưng anh càng không có dũng khí chủ động liên lạc với Đình Vân, loại cảm giác chột dạ này anh chưa từng trải qua, cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến.
Trợ lý Trần canh giữ bên ngoài phòng bệnh cả đêm, xuyên qua tấm kính, anh ta nhìn vào trong phòng bệnh, hôm nay ánh mặt trời rất chói chang, ánh nắng nhảy nhót trên cửa sổ, nhưng không thể chiếu tới giường bệnh của Đình Vân, anh ta chỉ nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Đình Vân.
“Buổi sáng tỉnh một lát, vừa tiêm thuốc xong, bây giờ chắc là lại ngủ rồi.” Trợ lý Trần dừng lại một lát, không đợi được phản hồi của Tống Hữu Phương, anh ta nghĩ Tống Hữu Phương nhất định là muốn nói chuyện điện thoại với Đình Vân, chỉ là không biết mở lời như thế nào: "Ông chủ, tôi gọi Đình tiên sinh dậy cho ngài nhé?”
Tống Hữu Phương vẫn không cho anh ta phản hồi.
Trợ lý Trần làm việc dưới trướng Tống Hữu Phương cũng được một thời gian, rất rõ tính khí của ông chủ mình, anh ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, hạ thấp giọng, gọi một tiếng: "Đình tiên sinh, điện thoại của ông chủ.”
Người trên giường không có động tĩnh, điều duy nhất có thể nhìn thấy, chính là khuôn mặt nghiêng gầy gò của Đình Vân, làn da Đình Vân trắng trẻo, nhờ ánh nắng càng thêm tái nhợt trong suốt, những sợi lông tơ nhỏ trên má có thể thấy rất rõ ràng.
Sự chờ đợi im lặng rất dài, trợ lý Trần là một người nhẫn nại, anh ta nín thở, chú ý đến phản ứng của Đình Vân, mạch máu trên mu bàn tay Đình Vân nổi lên, các ngón tay siết chặt lấy một góc chăn, anh ta biết, Đình Vân không ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT