Giang Ưu thật sự rất khâm phục những người như vậy. Nếu là cậu, chắc chắn sẽ không thể nào làm được chuyện hy sinh vì người khác đến thế. Nhớ lại trận sóng xác sống khủng khiếp sẽ xảy ra một tháng sau, trong đầu cậu bắt đầu nảy sinh ý nghĩ khác.
“Thật sự được chứ?” Căn cứ trưởng – ông Mạnh – hơi kích động, giọng có chút không tin nổi.
Giang Ưu rất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: “Thật sự, tặng không cho các người. Nhưng tôi có điều kiện.”
“Cậu nói đi.”
“Một nửa số vật tư đó phải dành riêng cho những người thường.” Xem như cậu tích đức đi. Hình như từ sau khi gặp Hạ Cảnh Thanh, lòng cậu mềm hơn rất nhiều rồi.
Hạ Cảnh Thanh nhìn ra cậu đang nghĩ gì, liền đưa tay xoa đầu cậu đầy cưng chiều.
Lúc đó, Diệp Hành và Diệp Thanh Thanh đang phát vật tư nốt cho dân thường ở sân tập. Còn Giang Ưu với Hạ Cảnh Thanh thì đi nộp nhiệm vụ ở kho.
“À đúng rồi, ông Mạnh này.” Giang Ưu như nhớ ra điều gì, nhàn nhạt nói, “Tôi nghĩ trong nhà Phó căn cứ trưởng Phùng chắc vẫn còn khối lương thực. Cá nhân tôi đề nghị ông ấy nên ‘tự nguyện quyên góp’ một chút.”
Tất nhiên cậu không phải kiểu người chịu thiệt. Nhớ lại trong nguyên tác, nhà họ Phùng trữ hàng trăm tấn lương thực, giờ không nhân cơ hội này móc ra, chẳng phải uổng phí?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT