Màn đêm buông xuống, đèn trường minh chiếu ánh sáng mờ nhạt lên mặt bàn dài. Dạ Vọng Khanh chống cằm ngồi đó, ánh sáng càng khắc họa thêm nét tuấn tú trên gương mặt hắn, ngũ quan như được ánh sáng tỉ mỉ vẽ thành trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn phản chiếu rõ hình bóng Tuế Lăng Lẫm.
Nàng cắn đầu đũa, vành tai đỏ rực, cứ nhìn chằm chằm vào bát lệ chi mật trước mặt mà mãi chưa ăn được mấy miếng.
Dạ Vọng Khanh nhìn nàng một lúc, hỏi: “Không ngon miệng à?”
Tuế Lăng Lẫm giật thót người, “Gì cơ?”
Nàng như con thỏ nhỏ đầy cảnh giác, ngơ ngác nhìn Dạ Vọng Khanh một hồi, rồi bừng tỉnh, vội dời ánh mắt về bát cơm, đũa cũng hấp tấp gắp một miếng măng. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm qua, rồi lại nhớ đến những nội dung trong sách đã xem ban chiều cả người lập tức mất tự nhiên.
Nàng ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sư tôn, chàng mang đồ ăn về, chẳng ai nghi ngờ gì sao?”
Dạ Vọng Khanh nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng: “Nghi ngờ gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT