Gió xuân ấm áp, liễu bay phất phơ.

Giữa rừng trúc xanh mướt, Phong Lâm Uyển thanh nhã tọa lạc, là nơi các dược tu nghiên cứu học hỏi.

Gió lùa qua viện sáng thoáng, Lâm môn chủ chắp tay sau lưng đi tuần, quan sát các tu sĩ đang điều phối dược thảo.

Vị môn chủ trẻ tuổi này dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén như ưng. Hắn nhìn bàn đầy dược thảo cắt vụng về, bình sứ bày lộn xộn ngang dọc, lông mày càng nhíu chặt.

“Luyện đan là chuyện cần sự tỉ mỉ, cẩn thận, canh hỏa kỹ càng. Các ngươi đúng là làm mất mặt Tố Hồi Tông ta.”

“Hôm nay ai không luyện ra được Hồi Huyết đan, đừng mong rời khỏi đây. Bảo sư tôn các ngươi đến tận Bạch Lộ mà đón. Không có thiên phú tu hành, thì sớm xuống núi cho rồi!”

Tố Hồi Tông – thiên hạ đệ nhất đại tông, điều kiện nhập môn vô cùng khắt khe, còn phải trải qua một năm khảo thí sát hạch.

Không khí căng thẳng lan khắp viện, các tu sĩ mồ hôi vã ra như tắm, có người làm đổ cả thảo dược, có kẻ va vào lò luyện suýt khóc, ai nấy đều nơm nớp lo sợ ngoại trừ góc Đông Nam.

“Đồng môn, giúp ta một tay được không?”

Người bị gọi quay đầu lại, chỉ thấy Tuế Lăng Lẫm cười tươi rói, “Chậu hoa bên tay ngươi đưa ta với.”

Nàng vận áo dài trắng đơn sơ, dung mạo thanh tú, viền tay áo còn thêu hoa li ti, thoạt nhìn là kiểu người thiện lương từ bi, tâm địa mềm mại.

Tu sĩ kia đáp lời, lúc lấy chậu liếc nhìn, suýt trượt tay bên trong mọc đến ba cây độc thảo.

Luyện Hồi Huyết đan cần gì độc thảo? Tuy thấy kỳ lạ, hắn vẫn đưa chậu cho Tuế Lăng Lẫm, vô tình liếc sang bàn nàng lập tức sững người.

Chỉ thấy mặt bàn chất đầy hung khí: hai con dao nhọn, ba thanh chủy thủ, bốn bình độc dược.

Chủ đề chính: muốn sống sót, thì trước tiên... hãy chết đi.

“…”

Đồng môn hỏi: “Ngươi đang luyện cái gì vậy?”

“Bảo bối.” Tuế Lăng Lẫm đưa cho hắn một lọ hồi huyết đan vừa luyện xong, liếc qua bàn hắn, “Có nguyên liệu nào thừa, bỏ đi thì cho ta nhé.”

Không tốn công lại có được đan dược cứu mạng, tu sĩ nọ mừng húm, còn lén liếc xem Lâm môn chủ có nhìn không, tay thì nhanh chóng dồn nguyên liệu sang bàn nàng.

“Cái này thì khỏi.” Tuế Lăng Lẫm trả lại vỏ sò bói toán, “Trong lò của ta có sẵn hồng phốt rồi.”

Tu sĩ: “?”

Tuế Lăng Lẫm giải thích: “Hồng phốt nung với kali hydroxide đậm đặc sẽ tạo ra phốt-phin cực độc. Gặp lửa thì nổ, hít phải thì trúng độc.”

Tu sĩ: “??”

Tuế Lăng Lẫm khiêm tốn, “Ta còn chưa thuần thục trong điều khiển phân tách và tinh luyện. Sau này sẽ thử lại.”

Tu sĩ mờ mịt: “Chúng ta đang làm Chỉ Huyết đan đúng không? Ngươi định tham gia Xuân Nhật Hội à?”

Tuế Lăng Lẫm khựng lại, tay nắm chặt lá dược liệu.

Xuân Nhật Hội là đại hội giao lưu giữa các tông môn, đã có từ lâu đời, là cơ hội tốt để lập công, để nổi danh. Xuân Nhật Hội không xét tư chất, không kén xuất thân, vận khí tốt còn có thể tỷ thí cùng thiên tài các tông.

Nàng nhíu mày: “Trúc cơ sơ kỳ khiêu chiến đệ nhất tông môn, ngươi nghĩ có khả năng không?”

“Cũng đúng… đùa cái gì chứ.” Hắn gật gù, “Trúc cơ sơ kỳ đánh không lại cả Kim Đan sơ kỳ, lăn lộn dưới đất chưa chắc đứng dậy nổi.”

Trái tim Tuế Lăng Lẫm vỡ tan thành trăm mảnh. Nàng hỏi nghiêm túc, mà lọt tai đối phương lại thành câu tự biết thân phận.

Xuân Nhật Hội chỉ còn vài ngày. Nàng phải thay sư tôn nhỏ yếu không thể tự lo cho bản thân kia, giành lấy tiếng vang cho Trường Ức điện.

Tâm trạng tốt bị phá sạch, Tuế Lăng Lẫm khó chịu, vung tay nhét đủ thứ vào lò đồng, điều khiển linh lực phân giải nguyên tố.

“Lâm môn chủ nhìn qua bên này rồi! Tuế Lăng Lẫm, che giấu cẩn thận á á á!!”

Tuế Lăng Lẫm bị tiếng hét dọa cho tay run một cái, chẳng biết lỡ ném gì vào, lò đồng lập tức “xì” một tiếng, nổ tung, khí nóng phụt thẳng lên.

Nắp lò bị bật văng, luồng lửa màu lam tím cao đến ba trượng bốc thẳng lên mái.

Cả học viện đồng loạt ngoái đầu nhìn về góc khiêm tốn ấy. Tuế Lăng Lẫm ngẩng đầu hoảng hốt, chỉ thấy ngọn lửa lam cứ thế phình to, như sắp nổ tung đến nơi, áp lực mạnh mẽ sắp xé rách không gian.

Có người run rẩy hỏi: “Cái… cái gì thế kia?”

“Chưa từng thấy! Mà Hồi Huyết đan cũng đâu có phản ứng kiểu này!”

“Đan đỏ là thượng phẩm, tím là hạ phẩm, vậy… lam là cái quái gì?!”

Tuế Lăng Lẫm chần chừ: “…Đan bạo?”

“Bùm!!”

Một tiếng nổ long trời lở đất, đỉnh điện bị thổi toạc thành một vòng tròn.

Ầm ầm!

Nửa gian nhà trúc sập xuống, khói bụi mịt mù bao phủ cả Phong Lâm Uyển.

Mùi thuốc nồng xộc vào mũi, tiếng ho khắp nơi. Những mảnh lò luyện văng tứ tung, treo cả lên lá trúc.

Chẳng ai thấy được trong một góc kín đáo, Tuế Lăng Lẫm nhanh tay bóp nát đan dược phục hồi, trung hòa khí độc, giải tán khói mù. Nàng giật mảnh đồng bám trên tóc xuống, lòng còn run, may là không ai bị thương.

Nàng thở phào.

“Tuế Lăng Lẫm.”

Một giọng lạnh lẽo vang lên sau lưng, Tuế Lăng Lẫm toàn thân cứng đờ.

“Bộp!”

Lâm môn chủ vỗ mạnh lên bàn gỗ đàn hương, dọa bay cả chim đậu trên mái Bạch Lộ điện.

Không khí thanh nhã bị phá tan, hơn mười môn chủ cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một kẻ đứng nghiêm, một người bị mắng đang lùi lùi.

Lâm môn chủ trẻ tuổi, dung mạo nghiêm nghị, mặt đỏ bừng vì giận, ánh mắt như muốn đốt cháy người thiếu nữ trước mặt. Mà nàng thì cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, ai mà nghĩ nổi chính là kẻ vừa làm nổ tung cả nửa học viện?

Tuế Lăng Lẫm, tân đệ tử gây chú ý nhất năm nay của Tố Hồi Tông. Nàng căn cốt yếu ớt, lẽ ra ngay từ vòng xét tuyển đã bị loại, thế nhưng… vì thiên phú dược tu quá cao nên được đặc cách thu nhận.

Đổi lại là người khác, gây rối mấy lần đã bị đuổi xuống núi, chỉ tiếc nàng lại là “thần đồng luyện dược”, hơn nữa còn là đệ tử Dạ Vọng Khanh. Càng nghĩ càng tức, Lâm môn chủ thấy nàng làm loạn chẳng coi quy củ tông môn ra gì.

Không thể dung túng được nữa.

Hắn hít một hơi, xoay người hét:

“Tuế Lăng Lẫm, từ hôm nay ngươi ”

Câu nói giữa chừng đứt đoạn.

Lâm môn chủ trừng mắt nhìn bàn gỗ không biết từ bao giờ, trên đó đã đặt ba thứ.

Một nén trầm hương an thần, hai tách trà nóng long tỉnh, ba dĩa bánh quế hoa tinh xảo.

Tuế Lăng Lẫm cuống cuồng lấy ra từ túi Càn Khôn một lọ sứ trắng, dán nhãn “bột thạch thâm”, là tài liệu quý chỉ có ở biên cương Tây Bắc. Trong tông có nhưng số lượng rất hạn, thường ngày Lâm môn chủ cũng ngại ngùng không dám xin dùng để nghiên cứu.

“Đây là đặc sản quê nhà ta.” Tuế Lăng Lẫm giọng tha thiết, “Ngài đừng giận nữa.”

“Tất cả đều là lỗi của ta.”

“Sau này tuyệt đối không có lần sau.”

“Chúc ngài mỗi ngày vui vẻ.”

Lâm môn chủ: “…”

Đôi mắt đỏ hoe, giọng nói chân thành, hành động bồi thường tích cực đến khó tin khiến người ta suýt mềm lòng.

Nếu như… không phải trong mười mấy lần trước nàng cũng làm y hệt!

Lâm môn chủ tức đến mức chỉ tay vào nàng, dáng vẻ công tử văn nhã tiêu tán sạch, nghẹn cả hơi thở suýt tức chết tại chỗ!

“Lâm môn chủ.”

Một giọng nam trong trẻo vang lên ngoài cửa, cắt ngang tình hình.

Các môn chủ hóng chuyện đều quay đầu, lộ vẻ an tâm.

Người đến là Thanh Tụ – sư huynh của Tuế Lăng Lẫm.

Hắn mặc trường bào màu xanh, khí chất ôn hòa, tóc dài đen nhánh cột bằng dải lụa xanh, dung mạo tuấn tú, má lúm mờ mờ khi cười. Là hình mẫu bạn đời trong lòng nhiều nữ tu, cũng là học trò cưng mà các môn chủ yêu thích nhất.

Thanh Tụ hành lễ chào các môn chủ, rồi hướng Lâm môn chủ cúi người:

“Sư phụ còn đang vân du chưa về, việc của sư muội, xin giao cho ta xử lý.”

Tuế Lăng Lẫm còn chưa kịp nói gì, đã bị Thanh Tụ ấn đầu xuống ép cúi người nhận lỗi.

Hai người cùng khom mình chín mươi độ, cung kính xin tội.

Lâm môn chủ có chỗ xả giận, lập tức trút hết lên đầu Thanh Tụ.

Thanh Tụ gật đầu lia lịa, “Nhất định sẽ nghiêm khắc răn dạy.”

Chờ lúc Lâm môn chủ không để ý, hắn lén ra hiệu cho Tuế Lăng Lẫm: chuồn lẹ đi!

Mây trắng trôi ngang bầu trời, ánh nắng rọi xuống điện đài nguy nga của Tố Hồi Tông, kim quang lấp lánh, xứng danh thiên hạ đệ nhất đại tông.

Tuế Lăng Lẫm ngồi xếp bằng trước Bạch Lộ điện, chờ Thanh Tụ ra ngoài.

Một năm trước, nàng bất ngờ xuyên vào quyển tiểu thuyết tu chân sủng ái này, bị hệ thống trói buộc.

Vì sợ chết nên nàng đem toàn bộ điểm kỹ năng dồn vào chữa thương, trở thành một “kẻ gà mờ máu dày”, căn cốt yếu ớt nhưng trị liệu siêu phàm, thiên phú luyện dược max điểm.

Sau đó, hệ thống thông báo nàng bị ràng buộc bởi hệ thống Long Ngạo Thiên ngọt sủng.

Nhiệm vụ của nàng là toàn diện ngọt sủng Dạ Vọng Khanh, đảo ngược các điểm bi kịch trong truyện gốc, khiến nam phụ thảm hại này cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu, tăng độ hài lòng “sủng ái”, hoàn thành chỉ tiêu để nhận được quà tặng bất ngờ từng giai đoạn.

Khi hoàn thành toàn bộ chỉ tiêu, nàng mới có thể phá bỏ giới hạn căn cốt yếu, thực sự bước lên con đường tu hành.

Nhưng mà nàng chỉ là một phế vật trúc cơ đánh ai cũng thua!

Ngay cả tu sĩ trúc cơ nhị cấp cũng không địch nổi!

Nghĩ đến vụ thử nổ lò ban sáng thất bại, Tuế Lăng Lẫm chỉ thấy khổ tâm muốn khóc, nàng lau khóe mắt, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh:

“Lại gây họa rồi à!”

“Bốp!” một quyển Tông Quy bay thẳng vào sau gáy nàng, đập tan cả cảm xúc bi thương đang dâng lên, đau đến mức nàng nghiến răng trợn mắt, ôm đầu quay lại.

Người vừa nãy còn là sư huynh nho nhã ấm áp, giờ đã thành một tên rỗi hơi phách lối, cúi xuống nhặt sách, vừa nhíu mày vừa hầm hừ:

“Tháng này lần thứ mấy rồi? Hả?”

Chắc chắn bị mắng một trận tơi tả, Tuế Lăng Lẫm rất chi là thuận tay trượt gối nhận tội:
“Muội sai rồi, sư huynh!”

Thanh Tụ hừ lạnh một tiếng, quay người bước xuống bậc thang:
“Sai chỗ nào?”

Tuế Lăng Lẫm chạy theo sau, ngoan ngoãn đáp:
“Không nên cho nổ Phong Lâm Uyển.”

“Ừ, ngươi không nên gì cơ?”

Bước chân Thanh Tụ khựng lại, quay sang nhìn nàng đầy nghi hoặc:
“Ngươi cho nổ cả Phong Lâm Uyển thật đấy à?”

Tuế Lăng Lẫm ngơ ngác:
“Chẳng lẽ hắn nói với huynh chuyện ta nhổ cây non ở Trân Dược Viên tuần trước?”

“…”

Tuế Lăng Lẫm cuống lên:
“Sư huynh! Tiền bán ta đã nộp về tông môn hết rồi nha! Ta đã nghiền nhỏ làm dược phấn mới đem bán, tiền lời gấp ba đều dâng lên đủ, đủ để mua lại hai lứa cây mới rồi!”

Thanh Tụ hơi nhướng mày:
“Ngươi còn dám lén nhổ cây dược để đem bán kiếm lời?”

“…”

Tuế Lăng Lẫm do dự:
“Vậy… hắn nói với huynh chuyện ta luyện dược thuê kiếm tiền tháng trước?”

“Bốp!” Thanh Tụ cuộn quyển sách lại, đập lên vai nàng:
“Khá lắm! Quyển này với người khác là tông quy, rơi vào tay ngươi thì thành bí kíp phát tài luôn rồi.”

“…”

Tuế Lăng Lẫm im lặng một lúc rồi nói:
“Sư huynh.”

“Khi Lâm môn chủ mắng huynh quản giáo ta không nghiêm, huynh có nghe thật không đấy?”

Thanh Tụ hừ lạnh:
“Tất nhiên là nghe rồi.”

Nghe mỗi câu đầu thôi. Sau đó lập tức phong bế ngũ giác, chẳng thèm để vào tai thêm chữ nào.

Hai người vừa nói vừa đi đến chân thềm Bạch Lộ điện, băng qua hai hàng thị vệ nghiêm cẩn đứng song song.

Quả không trách Lâm môn chủ tức đến múa tay múa chân cô nương này đúng là làm ra không ít chuyện kinh thiên động địa. Thanh Tụ cũng không ngờ rằng, bản thân là đệ tử thân truyền cuối cùng của Dạ Vọng Khanh, vậy mà còn có thêm một sư muội một thiên tài luyện dược nhưng lại yếu đến độ mất căn cơ.

Đến trước cửa điện, Tuế Lăng Lẫm cúi đầu chào:

“Đa tạ sư huynh đi chuyến này. Muội đi học phù lục đây.”

“Khoan đã.” Thanh Tụ gọi nàng lại, “Tranh thủ dọn đồ đi. Tối nay dọn sang Trường Ức điện.”

Gió nhẹ lướt qua, tóc thiếu nữ tung bay, gương mặt chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng:

“Sư tôn trở về rồi? Đồng ý cho ta chuyển vào Trường Ức điện ạ?”

“Chưa.”
Thanh Tụ do dự, rồi nói tránh đi:
“Trước cứ đi học đã.”

Tuế Lăng Lẫm là đệ tử do tông chủ trực tiếp nhét vào tay Dạ Vọng Khanh, biết nàng mãi chưa được vào Trường Ức điện còn tự thân ra mặt yêu cầu.

Thật lòng mà nói, Thanh Tụ cũng có cảm tình với sư muội này, nhưng một năm trước đã xảy ra biến cố, khiến sư tôn thay đổi hoàn toàn tính cách.

Hắn khẽ thở dài.

Xem ra lần này, hắn đúng là đang dắt sư muội vào hố lửa rồi.

Không ngờ sáng còn buồn bực vì nhiệm vụ ngọt sủng khó nhằn, chiều đã tự dưng vớ được cơ hội cận thân chăm sóc sư tôn.

Tuế Lăng Lẫm vui vẻ thu dọn hành lý, nhét đầy túi Càn Khôn. Nghĩ nghĩ một chút, nàng mang cả bát đũa theo luôn.

Ai bảo Trường Ức điện là nơi vừa cũ vừa hẻo lánh, mùa hè thì dột, mùa đông thì gió lùa? Ngoài Dạ Vọng Khanh kiểu người không màng danh lợi, cả đời vì đại nghĩa chắc chẳng ai sống nổi ở đó.

Nguyên tác viết rằng:

“Dạ Vọng Khanh cả đời thanh bạch đơn sơ, sống khép kín, không cầu dục vọng.”

Mà nàng thì chẳng giỏi đánh đấm gì, chỉ chuyên chữa thương và… thỉnh thoảng cho nổ lò luyện đan. Để chiến thắng trong Xuân Nhật Hội, thực hiện nhiệm vụ hệ thống giao, thật sự… khó quá trời!

Vì thế nàng đã sớm chuẩn bị phương án B.

Bám theo phong cách “bá đạo tổng tài văn”, tiêu tiền là đạo lý vĩnh cửu để chinh phục lòng người.

Từ khi vào tông, nàng đã chăm chỉ tích góp từng đồng, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để kiếm tiền mục tiêu là sửa sang lại Trường Ức điện, dùng hành động để ngọt sủng sư tôn.

Đợi Dạ Vọng Khanh trở về, nhất định sẽ thấy một nơi sạch sẽ, rộng rãisáng sủa, thoáng mát, từ đó cảm động rơi nước mắt!

Chiều tà, mặt trời ngả xuống phía Tây.

Tuế Lăng Lẫm và Thanh Tụ gặp nhau bên hồ đã hẹn trước.

Thấy nàng lỉnh kỉnh mười mấy túi Càn Khôn, Thanh Tụ sửng sốt:
“Đồ đạc của muội cũng hơi bị nhiều nhỉ.”

“Sư huynh.”
Tuế Lăng Lẫm hít sâu, nghiêm túc nói:
“Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Muội có cơm ăn, huynh tuyệt đối không bị đói.”

Tuy không hiểu vì sao nàng có vẻ như sắp chịu khổ đi ở rể, Thanh Tụ vẫn rất nể mặt đáp lại:
“Cảm ơn sư muội.”

Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chịu khổ, Tuế Lăng Lẫm theo Thanh Tụ đi về phía Trường Ức điện.

Nửa năm nay, nàng toàn bị sự vụ vụn vặt cuốn lấy, chưa từng đi thăm thú tông môn cho tử tế. Theo chân Thanh Tụ đi dọc theo hồ nước xanh biếc, cuối cùng dừng lại trước một gian kiến trúc trầm mặc sâu trong núi.

Chưa kịp quan sát kỹ, hai người đã đi xuyên qua cổng son gỗ lớn, đặt chân lên nền đá cổ nghìn năm.

Bốn phía là đá kỳ dị mọc lên như rừng, viện cỏ cây bố trí tinh tế, nắng chiều rọi xuống ánh vàng rực rỡ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, từng bước một đều khiến người ta phải ngẩn ngơ.

Tuế Lăng Lẫm… chớp mắt chậm rãi.

Cái này… hình như hơi sai sai.

Thanh Tụ bắt đầu giới thiệu:
“Bên trái là năm gian phòng chuyên chứa sách, bên phải sáu gian ánh sáng tốt, dùng để đặt các loại vật phẩm sưu tầm. Nghe nói đều là đồ quý cả, có người từ xa lên núi chỉ để xin. Nhưng sư tôn bảo đó đều là đồ rẻ tiền, thích thì cứ lấy…”

Tiến vào trong điện, lầu các trùng điệp, tùy tiện đẩy cửa phòng nào ra cũng thấy bố trí tinh xảo, một cái liếc mắt đã thấy toàn đồ bạc vàng chế tác công phu, hoa văn hoa lệ, chế tác tinh xảo.

Nụ cười trên mặt Tuế Lăng Lẫm… đông cứng.

“Dù sao giờ cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây. Muội chọn phòng nào thấy hợp mắt mà ở nhé… Ủa, sao thế?”

Tay áo hắn bị níu lại. Thanh Tụ quay đầu, chỉ thấy Tuế Lăng Lẫm ngây ngốc như hóa đá.

Hắn vẫy tay trước mặt nàng, nàng mới chậm rãi thu lại ánh mắt từ hàng lan can chạm trổ khảm ngọc.

Tuế Lăng Lẫm nuốt nước bọt:
“Sư huynh… đây là Trường Ức điện?”

Cả giọng nói cũng run run.

Nàng liếc thấy chiếc mâm bạc đặt trong một góc, khắc long phụng giao hòa, viền mạ vàng, dưới đáy còn có văn khắc phức tạp. Đi ngang qua phòng ăn, ngay cả ống đựng đũa cũng làm từ gỗ tử đàn loại tốt nhất, khắc chữ triện long phi phượng vũ.

Khắp nơi toát ra một loại khí tức: xa xỉ, điêu trác, phô trương.

Thanh Tụ nhìn quanh rồi xoa cằm:
“Muội cũng thấy nơi này hơi đơn sơ hả? Ta thì thấy nó cũng rộng, khá đẹp đó chứ. Sư tôn nói tạm thời ở đây, sau này sẽ mua lại chỗ của kiếm tu ở cạnh để mở rộng thêm.”

“…”

Tuế Lăng Lẫm hít sâu, cảm giác đầu óc quay mòng mòng.

Đây là cái gì mà thanh bần giản dị?
Đây mà là “không màng thế tục, đơn sơ cả đời”?

Hợp lý chỗ nào?!

Sự choáng ngợp vì giàu đến lố quá mạnh.
Kế hoạch ngọt sủng kiểu tiêu tiền mà nàng chuẩn bị suốt nửa năm phá sản trong nháy mắt.

Đêm đầu tiên về nhà mới, Tuế Lăng Lẫm mộng toàn ác mộng.

Nàng mơ về cái ngày vừa xuyên vào truyện nhưng đáp sai tọa độ.

Nàng rơi thẳng đến đoạn kết cực kỳ bi thảm của Dạ Vọng Khanh.

Tuyết rơi như lông ngỗng, bầu trời âm u lạnh lẽo không cùng tận.

Chốn hoang vu phủ đầy tuyết trắng, chỉ có một cây cổ thụ vạn năm đứng sừng sững giữa đất trời. Dưới tán cây, một mỹ nhân bệnh tật ốm yếu ngồi dựa vào thân cây, tay gầy trắng giữ chặt lấy vết thương nơi bụng, máu trào ra, nhỏ dọc theo ngón tay, nhuộm đỏ y phục trắng như tuyết, vẽ ra đóa hoa máu rực rỡ như đang tàn úa sinh mệnh.

Mỹ nhân kia đẹp đến mơ hồ, nhưng sắc mặt tái nhợt, môi không còn huyết sắc.

Cảnh tượng yên tĩnh đến rợn người, gió khẽ thôi cũng nghe rõ.

Tuế Lăng Lẫm run rẩy tiến lên một bước, Dạ Vọng Khanh khẽ động mi.

Hắn ngẩng đầu, mi dài phủ đầy tuyết đọng, đôi mắt đen lạnh lẽo, chứa đầy bi thương và tuyệt vọng.

Hai người nhìn nhau cả gió cũng như ngừng thổi.

Nàng biết hắn muốn hỏi gì:
Hỏi nàng vì sao đâm lén hắn.
Hỏi hắn đối xử với nàng chưa đủ tốt sao.
Hay… hỏi nàng vì người nam nhân đó mà sẵn lòng lấy mạng sống của sư tôn để đổi lấy trân bảo?

Tuế Lăng Lẫm cúi đầu, thấy trong tay mình cầm một thanh kiếm nhuộm máu. Máu còn đang nhỏ xuống tuyết.

Trong nguyên tác, nàng đã vì nam chính mà ám toán Dạ Vọng Khanh, đâm hắn gần chết.

Nàng mở miệng:
“Ta…”

Ta vừa xuyên tới thôi! Rơi sai cảnh rồi! Lát nữa ta đi ngay, không liên quan gì ta hết!

Gương kiếm phản chiếu bóng dáng Dạ Vọng Khanh cô độc giữa trời tuyết. Hắn nhìn nàng, yết hầu khẽ lăn, dường như muốn nói gì, nhưng lại chẳng còn sức để thốt ra.

Cuối cùng, như đã tuyệt vọng, nỗi đau không lời dần hóa thành nụ cười giễu cợt nơi khóe môi, Dạ Vọng Khanh khẽ hỏi:

“Tiểu đồ nhi, ngươi còn muốn đâm thêm một kiếm nữa không?”

Có lẽ đây là câu mỉa mai tàn nhẫn nhất mà hắn từng nói ra trong cả cuộc đời mình.

Nguyên văn từng miêu tả Dạ Vọng Khanh là kẻ yếu mềm từ trong cốt tủy, mềm đến mức tựa như bông tuyết chạm vào liền tan, không chút chống đỡ.

Mà cũng chính ở nút thắt tình tiết phản đồ sát sư, cho dù trước đó đã từng trải qua bị chính tông môn vu oan, bị bằng hữu chí thân phản bội, bị hàng vạn người dâng thư cầu tội, thì Dạ Vọng Khanh vẫn chưa từng đánh mất tín niệm.

Thế nhưng, trái tim ôn nhu như ánh trăng ấy, lại lần đầu tiên khắc xuống một vết thương sâu đến mức không thể xóa nhòa.

“Sư tôn…”

Dạ Vọng Khanh khẽ nâng mi mắt.

Trong đôi con ngươi xinh đẹp ấy, tia lửa của niềm tin cuối cùng dường như sắp hoàn toàn tắt lụi.

Tuế Lăng Lẫm không đành lòng.

Nàng run giọng hỏi:
“Có thể… đâm thêm hai nhát nữa được không…”

“……”

Dạ Vọng Khanh khựng lại trong giây lát, như thể không dám tin vào điều vừa nghe thấy.

Tuế Lăng Lẫm cứng nhắc bước từng bước đến dưới gốc cây, trong tay cầm trường kiếm run bần bật vì sợ, mũi kiếm quét qua tuyết, để lại vệt dài cong vẹo như co giật.

Không phải nàng muốn đâu!
Là hệ thống bảo rằng muốn hoàn thành tình tiết thì phải đánh người ta nửa sống nửa chết mới có thể reset về lại được…!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play