Đêm ở Linh Kim sơn tối đen như mực, chỉ một ngọn trường minh đăng lặng lẽ chiếu rọi con đường núi phía trước.
Dạ Vọng Khanh gần như nắm rõ toàn bộ vị trí các nguyên liệu cần tìm: dưới lớp đá bên sườn trái ngọn núi có thể đào ra luyện kim, trong hang đá vòm giữa núi có rất nhiều tro xám, còn thảo kết mọc dưới cây sam là loại bền nhất, hiệu quả tinh luyện thậm chí còn tốt hơn cả lan thảo mà nàng từng dùng.
Ngọn núi khổng lồ thoạt nhìn dễ lạc đường, nhưng dường như trong đầu hắn sớm đã có sẵn bản đồ.
Chớp mắt, những gì cần tìm đều đã tìm xong. Hiệu suất cao gấp bội so với việc Tuế Lăng Lẫm chỉ biết dựa vào trực giác mò mẫm lung tung.
Hai người không mất bao nhiêu thời gian liền xuống núi. Trên đường, hắn dắt nàng đi theo một tiểu lộ tắt về lại, con đường này khúc khuỷu quanh co, không dễ đi, hai bên toàn là hàng cây sam lạnh buốt. Ban đêm đi qua vốn nên hơi rợn người, thế nhưng sư tôn đi bên cạnh, Tuế Lăng Lẫm chỉ cảm thấy lãng mạn và yên tâm.
Tuế Lăng Lẫm nói: “Sư tôn, người quen thuộc Linh Kim sơn thật đấy.”
“Ta lớn lên ở Tố hồi Tông, lúc rảnh thường đến Linh Kim sơn chơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT