Bốn người tò mò mở tập tranh ra, mới biết thứ Ngụy cô cô đưa cho các nàng xem lại là tránh hỏa đồ.
Tư Môn và Ti Nghi vốn da mặt mỏng, vừa nhìn thấy tranh vẽ mấy tiểu nhân đang ân ái liền hoảng sợ vội vàng gấp lại, ngay cả Tư Trướng là người luôn có tính cách phóng khoáng cũng đỏ bừng cả mặt.
Vân Quỳ thấy ai cũng thẹn thùng, dù trong lòng thật ra cảm thấy rất hứng thú, cũng đành phải giả vờ làm ra vẻ đoan trang, khép tập tranh lại.
Ngụy cô cô nói:
“Thái tử điện hạ đã qua tuổi đội mũ *(nhược quán), đến nay bên gối vẫn chưa có người. Các ngươi đều là những người được chọn kỹ lưỡng trong cung, nhất định phải hầu hạ điện hạ cho tốt, tranh thủ được sự sủng ái. Hiện giờ điện hạ bị thương nặng, hành động bất tiện, các ngươi càng phải nghiêm túc học tập thuật phòng the, chủ động vì điện hạ phân ưu, hiểu chưa?”
*
“Quán” (冠) nghĩa là mũ đội đầu, tượng trưng cho việc nam giới đã đến tuổi trưởng thành và bắt đầu đảm nhận các trách nhiệm của người lớn như học hành, thi cử, ra làm quan, cưới vợ…
“Nhược” (弱) là từ dùng chỉ tuổi 20, gọi là “nhược quán”, nghĩa là vừa đến tuổi đội mũ, tức tuổi trưởng thành.
Bốn người răm rắp gật đầu như giã tỏi.
Đêm khuya không người, Vân Quỳ trốn trong chăn, lén lút lấy quyển sách nhỏ ra xem, vừa thơm vừa đẹp mắt.
Thật ra nàng cũng không lạ lẫm gì chuyện phòng the. Dù kỹ năng học được trong mộng không giúp ích được gì trong đời sống thật, nhưng cũng mở ra cho nàng một cánh cửa mới, nàng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài cảnh xuân sắc sinh động trong mộng.
Nhân vật trong mộng phần lớn là người nàng quen, ví dụ như Bích Trâm cô cô, hay vị thống lĩnh đội danh dự kia, đều là khách quen trong giấc mơ của nàng. Cũng có lúc vì góc nhìn mà nàng chỉ thấy được bóng lưng nam nữ, nghe loáng thoáng vài tiếng rên rỉ mơ hồ.
Sau này nàng mới biết, đó là mộng xuân.
Xuất phát từ lễ phép, dù là trong mộng, nàng cũng không cố ý tiến sát mà chỉ bàng quan quan sát. Dần dần, nàng cũng hiểu biết thêm vài phần về chuyện hoan ái giữa nam và nữ.
Nhưng do làm việc trong cung, thường ngày chỉ tiếp xúc với cung nữ và thái giám, nếu có trò chuyện thì cũng chỉ là với quan viên Quang Lộc Tự hoặc thị vệ ngoài cung, những người này không chắc đã thường xuyên xuất hiện trong mộng xuân của nàng, cho nên cơ hội nàng được “ngắm cảnh” cũng không nhiều.
Mộng của tiểu thái giám thì chẳng có gì để xem, còn những tên nam nhân mập ú trong mộng thì nàng lại ghét bỏ.
Chính vì ít thấy, trong lòng nàng dần dần nảy sinh chút ngứa ngáy khó nói.
Đêm nay lật xem tránh hỏa đồ, phát hiện nhiều tư thế trùng khớp với hình ảnh nàng từng thấy trong mộng, nàng mới hiểu ra thế nào là “Long uyển chuyển”, thế nào là “Uyên ương hợp”, thế nào là “Lộn mèo điệp”... Nói chung là huyền diệu vô cùng, nhân gian cực lạc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Càng xem, trong lòng nàng lại càng buồn.
Dù có khát khao đến mấy cũng vô ích, vì rất nhanh thôi, nàng sẽ không thể cảm nhận được niềm vui nhân thế nữa.
Ngụy cô cô đúng là người tốt, trước khi nàng chết còn đưa cho nàng quyển sách này, để nàng có một đêm ngắn ngủi mà vui sướng. Chỉ là, học được bao nhiêu bản lĩnh, e rằng Thái tử điện hạ cũng không có phúc tiêu thụ nổi. Đợi đến khi xuống âm phủ gặp Diêm Vương, nàng đành tìm vài nam quỷ xinh đẹp để "giao lưu" vậy.
Không biết người với quỷ hoan ái, có gì khác nhau không.
Aizz... thật muốn khóc...
~~~~~
Sáng hôm sau, Ngụy cô cô đích thân dẫn người tới chải chuốt cho các nàng, rồi đưa đến Thừa Quang Điện.
Vừa bước vào, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, ai nấy đồng loạt nín thở.
Vân Quỳ suốt đường chỉ cúi đầu, chăm chăm nhìn đôi giày thêu của mình, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cho đến khi Ngụy cô cô đứng yên trong điện, cả người Vân Quỳ căng như dây đàn, không dám thở mạnh một tiếng.
Ngụy cô cô cung kính thi lễ với nam nhân đang nằm trên sập, sau đó lên tiếng:
“Đây là bốn mỹ nhân do Nội Vụ Phủ đặc biệt chọn lựa để hầu hạ điện hạ sau này.”
Bốn người vội vàng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hành lễ thỉnh an.
Nhưng người trên sập lại không có chút phản ứng nào, trong điện yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nến cháy tí tách.
Thái tử vẫn nhàn nhã uống trà, lông mi cụp xuống, đôi mắt thâm sâu phủ một tầng tối, không rõ cảm xúc.
Ngụy cô cô thấy hắn đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, hơi lúng túng, bèn nhớ lại lời Tần ma ma dặn trước đó, liền tươi cười nói:
“Điện hạ, mấy nha đầu này đều rất lanh lợi, nhất là Vân Quỳ, khi ngài hôn mê không chịu uống thuốc, chính là nha đầu này nghĩ ra cách giúp ngài…”
Vân Quỳ: …
Không phải chứ, cô cô là chê ta sống lâu quá sao?
Cảm giác đó giống như cố ý dâng một miếng thịt tươi ngon lên cho con mãnh thú trong lồng, nịnh bợ mà dâng đến miệng nó là “Ngài nếm thử đi, miếng này ngon lắm!”
Thái tử dùng ngón cái khảy nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên tay, lúc này mới lười nhác nâng mí mắt: “À? Vậy sao?”
“Dạ, đúng vậy.” Ngụy cô cô vội vàng nói, “Vân Quỳ, còn không mau ngẩng đầu lên để điện hạ nhìn thử?”
Giờ thì giả chết cũng không nổi nữa.
Vân Quỳ cổ cứng đờ, cuối cùng đành nhận mệnh mà ngẩng đầu lên, đâm thẳng vào đôi mắt âm trầm như mực kia.
Chỉ một cái liếc mắt, sau gáy nàng liền lạnh toát.
Có lẽ là vì quá mức căng thẳng và sợ hãi, nên vào khoảnh khắc ấy, đầu óc nàng gần như hoàn toàn trống rỗng.
Thái tử ngồi ở mép giường, ánh mắt sâu thẳm phủ một tầng âm trầm, giống như dã thú đang rình mồi, lạnh lùng phất tay về phía nàng:
“Ngươi, lại đây.”
Giọng nói không mang chút cảm xúc nào, nhưng chất giọng trầm thấp khàn khàn ấy lại vô tình vẽ nên một tầng khí tức lạnh lẽo khiến người run sợ.
Hai chân Vân Quỳ mềm nhũn, gần như tê liệt mà bò về phía trước. Trong đầu nàng xoay chuyển cả trăm lần câu xin tha, nhưng khẩn trương đến mức một chữ cũng không thể thốt ra…
"Không phải chứ… cũng đâu nghe ai nói Thái tử điện hạ lại đẹp đến như vậy!"
Thái tử dường như nghe được tiếng lòng nàng, khóe mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn sâu kín hơn vài phần.
Chính cái gọi là "xem người trước xem mặt, bắt giặc bắt vua trước", Vân Quỳ là kiểu người mê sắc, dù bầu không khí lúc này đang căng thẳng cực độ, nàng vẫn không cách nào rời mắt khỏi gương mặt đối phương.
Huống hồ trước mặt nàng lúc này, khuôn dung ấy thực sự không thể dùng lời lẽ cằn cỗi của nàng để miêu tả nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí hoài nghi bản thân có phải đang trong ảo giác trước lúc chết hay không.
Ảo giác rằng Thái tử điện hạ không phải loại hung thần ác sát như lời đồn, mà là một quân tử ôn hòa như ngọc, tuấn tú phi phàm, dùng giọng nói dịu dàng nhất để hỏi nàng
"Một ngàn lượng bạc và làm Thái tử phi của cô, ngươi chọn cái nào?"
Đương nhiên, nàng sẽ chọn... bạc trước!
Nam nhân đều có thể thay lòng đổi dạ, chỉ có bạc trắng cầm chắc trong tay là không bao giờ phản bội ngươi.
Nhưng, một tiếng cười lạnh lùng ngay sau đó đã phá tan ảo tưởng đẹp đẽ ấy:
"Lần trước là ngươi hầu thuốc cho cô?"
Vân Quỳ hoảng sợ, vội vã hoàn hồn, cúi thấp đầu:
"Là... là nô tỳ."
Thái tử nghe rõ hết tiếng lòng của nàng, thật không ngờ nha đầu này đến nước này rồi mà vẫn còn ảo tưởng viển vông như thế.
Hoàng hậu trong cung không còn người sao? Thế mà lại đưa một kẻ ngu xuẩn như thế đến chỗ hắn.
Vân Quỳ cúi đầu, bỗng thấy cổ lạnh buốt, lạnh đến mức nàng rùng mình một cái.
Ngay sau đó, cằm nàng bị một bàn tay lạnh lẽo nâng lên từ từ.
Hình ảnh trong mộng, cảnh bị bóp cổ lập tức ùa về trong tâm trí nàng.
Thái tử chậm rãi vuốt ve mạch cổ nàng, lực đạo vừa đủ khiến người ta nổi da gà, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
Nàng thậm chí cảm thấy, dù hắn đang mang thương tích chưa lành, thì bóp gãy cổ nàng cũng chẳng khác nào nghiền nát một con kiến, dễ như trở bàn tay.
Đôi mắt đen thẫm của Thái tử dõi thẳng vào nàng, trầm giọng mở miệng:
"Ngươi có công hầu thuốc, nói xem muốn được ban thưởng cái gì?"
"Muốn sống, ngài có thể cho sao? huhuhu..."
Vân Quỳ khóc không ra tiếng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp lời, lễ phép đến cực điểm:
"Được hầu hạ điện hạ là phúc ba đời của nô tỳ, không dám kể công. Huống chi Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng cho nô tỳ rồi."
“Hoàng hậu là Hoàng hậu, còn cô là cô,” Thái tử mỉm cười nhìn nàng, “Cô xưa nay thưởng phạt phân minh, ngươi có điều muốn xin cứ nói, cô không lý nào lại không đồng ý.”
“Đã nói buông bỏ, sao còn chưa dứt khoát!”
“Muốn xem cơ ngực đó? Ngài vạch ra đi?”
Thái tử vốn điềm tĩnh, sắc mặt rốt cuộc cũng hơi đổi.
Hai chữ kia là... là cái gì?
Xem ra hắn thực sự bị thương rất nặng, đến mức cả thính giác cũng như giảm sút.
Vân Quỳ không biết nên đáp lại thế nào. Giọng nàng vốn không lớn, sao lại có thể to đến mức như hù dọa Thái tử, khiến người ta tưởng nàng muốn xin miễn tử kim bài? Nàng tính là gì chứ!
Nếu nàng nói xin một ân điển ra cung, chẳng phải khác nào nói thẳng với Thái tử: Ta sợ chết, không dám hầu hạ ngài, ngài đi tìm người khác cao minh hơn đi!
Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể cầu cứu mà nhìn sang Ngụy cô cô bên cạnh.
Ngụy cô cô nở nụ cười làm dịu bầu không khí, vội vàng nói: “Nha đầu này thật thà, chẳng có ý định gì không an phận. Điện hạ có thể để nàng hầu hạ tả hữu, đó đã là phúc phần lớn lao của nàng rồi.”
Vân Quỳ vội vàng gật đầu ngoan ngoãn.
Thái tử chăm chú nhìn nàng, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi bằng lòng ở lại hầu hạ cô?”
Vân Quỳ bị ánh mắt hắn khóa chặt, rất khó khăn mới nuốt được nước bọt, lắp bắp nói: “Nô… nô tỳ bằng lòng.”
“Vô nghĩa. Ta còn có thể nói không muốn sao? Chẳng phải sắp chết rồi à!”
“Nhưng ngươi đang run,” Thái tử không chút nể tình vạch trần nàng.
Đúng vậy, nàng từ lúc bước vào điện đã run rồi. Có lẽ vì vị đại nhân vật này đang ở đây, rõ ràng chưa đến mùa đông, vậy mà Thừa Quang Điện lại lạnh lẽo như hầm băng. Nhất là lúc bị Thái tử nhìn bằng ánh mắt tối đen sâu thẳm kia, nàng căng thẳng đến mức khớp hàm cũng run lên.
Đặc biệt là đôi mắt kia, u tối như vực sâu, nhìn chằm chằm vào người ta, khiến nỗi sợ thấm vào tận xương tuỷ, hoàn toàn không thể khống chế.
Như bây giờ.
Nàng phát hiện mình run càng lúc càng dữ dội.
Còn chưa kịp phản ứng, trong điện đã vang lên một tràng kinh hô, như đâm thẳng vào màng nhĩ nàng:
“Thái tử điện hạ! Điện hạ hộc máu rồi!”
Cùng lúc đó, mu bàn tay nàng cảm nhận được vài giọt chất lỏng ấm nóng, đỏ tươi nhỏ xuống.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vân Quỳ hiểu rằng, đây có lẽ sẽ là cơn ác mộng cả đời nàng.
Nam nhân cười khẽ, toàn thân run rẩy, máu từ khóe miệng tái nhợt tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ vạt áo. Hắn khoác trên người bộ y phục huyền sắc rộng lớn, giống như một ác quỷ đến đòi mạng.
Vân Quỳ điều hòa hơi thở, chỉ còn chút lý trí nói cho nàng biết, lúc này phải nhanh chóng lui ra, gọi thái y vào chữa trị.
Nhưng nàng phát hiện bản thân hoàn toàn không nhúc nhích được, thậm chí không thể thở nổi.
Bàn tay dính đầy máu kia, thong thả nhưng chắc chắn, nắm lấy cổ nàng.
“Bây giờ thì sao?”
Giọng nam nhân khàn khàn vang lên, như từ vực sâu vọng tới.
Bây giờ? Là có ý gì?
Vân Quỳ bắt đầu cảm thấy… mình hình như càng lúc càng không hiểu nổi tiếng người nữa.
Thái tử nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt u trầm như muốn xuyên thấu lòng người, lại còn không ngại phiền phức mà hỏi thêm một câu:
“Còn muốn hầu hạ cô sao?”
Cằm nàng bị hắn nâng lên, lực đạo tuy không mạnh đến mức bóp nghẹt, nhưng cũng khiến nàng bắt đầu khó thở.
“Đại lão à, ngài muốn hỏi thì cứ hỏi, có thể đừng nắm cổ người ta mà hỏi không vậy!”
“Hoàng hậu ơi, ta hận người! ta đã nói không hầu được tổ tông này, người cứ khăng khăng đẩy thần tới! Hu hu hu…”
Thái tử dường như nghe thấy tiếng lòng oán thán kia, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười thỏa mãn:
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận.”
Vân Quỳ: “……”
Chờ chút. Đây là đang nói chuyện với nàng sao?
Thừa nhận gì cơ chứ?!
Nàng rõ ràng có nói gì đâu mà!
Lực tay bóp nơi cổ càng lúc càng siết chặt. Vân Quỳ tận mắt thấy trên mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, ánh mắt âm u càng thêm sâu đen, như đáy vực không đáy.
Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có ập đến, bao trùm lấy nàng. Đến lúc gần như không còn thở nổi, bàn tay kia đột nhiên thả ra.
Thái tử không còn sức lực, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, khóe miệng vẫn còn máu, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Vân Quỳ được giải thoát khỏi gông cùm, che cổ, há miệng thở dốc như cá mắc cạn. Nước mắt cũng theo phản ứng sinh lý trào ra không ngừng.
Ngay sau đó trong điện lập tức náo loạn.
Thái tử điện hạ hộc máu ngất xỉu!
Thái y, cung nhân hối hả chạy vào, người trước ngã người sau chen lên. Vân Quỳ cũng nhân cơ hội này, bò lê bò càng thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.
Nàng đây là… thật sự nhặt lại một cái mạng?
Hay chỉ là… tạm thời trì hoãn cái chết?
Ngụy cô cô đi tới, ra hiệu bảo nàng lui sang một bên, giọng đầy lo lắng:
“Ngươi không sao chứ? Điện hạ có làm ngươi bị thương ở đâu không?”
Thiếu nữ mặt đầy nước mắt, cổ và áo trước ngực đều là máu, trên da còn hiện rõ dấu vết bàn tay, bộ dạng chật vật đến không thể chật vật hơn.
Nỗi sợ chết dần dần rút đi. Vân Quỳ gian nan nuốt khan, tay run run sờ lên cổ, lúc này mới phát hiện,
Vết máu kia… toàn bộ đều là của Thái tử, không phải của nàng.
Vậy thì... tạm thời coi như vẫn còn sống. Tạm thời thôi.
“Nô tỳ không sao,” nàng khẽ lắc đầu, “Chỉ là… nô tỳ vô dụng, sợ là không thể hầu hạ tốt điện hạ…”
“Không sao là tốt rồi.” Ngụy cô cô không để nàng nói tiếp, nhẹ giọng cắt lời, “Thái tử điện hạ không những không lấy mạng ngươi, lại còn muốn ban thưởng, có thể thấy đối với ngươi rất xem trọng. Đây chính là muốn giữ ngươi bên người hầu hạ đấy.”
Vân Quỳ: “……”
Khoan đã.
Con mắt nào của người thấy được Thái tử điện hạ có ý đó?
Người không thấy vừa rồi hắn suýt thì bóp chết ta sao?!
Không phải vì hắn đột nhiên hộc máu ngất đi, ta mới vớt được cái mạng này à?!
Ngụy cô cô phớt lờ ánh mắt ai oán của nàng, thản nhiên phân phó:
“Mau đi xuống rửa mặt thay y phục, miễn cho bẩn mắt điện hạ.”
Vân Quỳ cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Quay đầu nhìn lại, ba người Tư Trướng đang nhìn nàng với ánh mắt… ngũ vị tạp trần:
Đồng tình có, sợ hãi có, cảm khái may mắn vì bản thân không phải là người bị kéo lên cũng có, mà… hình như còn có một tia… ghen tỵ?
Vân Quỳ: “……”
Không phải chứ? Mới nghe Ngụy cô cô nói thêm một câu “coi trọng” thôi mà các người đã như vậy rồi sao?!