Minh Phồn Tinh là linh hồn của xã hội hiện đại, tuy nói có chút phản cảm với từ "nô lệ", nhưng cũng không nói ra những lời kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ về chuyện mọi người bình đẳng.

"Hiện tại......"

Minh Sơn đáp, "Đúng vậy, thiếu gia, sắp đến tết rồi. Rất nhiều gia đình nghèo không có tiền sẽ bán đi những đứa con vô dụng hoặc không được yêu thích trong nhà để đổi chút tiền nộp thuế ruộng, ăn Tết cho ngon."

Minh Phồn Tinh thở dài, "Vậy sao?"

Hắn nhìn nô lệ đang thu dọn chén đũa, thân hình gầy gò, lưng cong cúi đầu, liếc mắt một cái là có thể thấy được sự tự ti của hắn.

"Ngươi tên gì?"

Nô lệ kia sợ hãi rụt rè trả lời, "Nô... Nô tài... Nhị Đản."

Nhị... Nhị Đản?

Minh Phồn Tinh nghe cái tên này còn ngẩn người một chút, sau đó mới phản ứng lại đây hẳn là cha mẹ đặt cho hắn cái tên mọn để dễ nuôi sống.

Nhưng xem hắn gầy yếu như vậy, hẳn là nuôi không nổi, cho nên mới bán đi trước Tết, như vậy trong nhà có thể có một khoản tiền, còn có thể bớt một miệng ăn, mọi người cũng có thể ăn một cái Tết no ấm.

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nô tài 11 tuổi."

Minh Phồn Tinh ngẩn người một chút, dáng người nhỏ bé gầy gò, còn tưởng rằng tám chín tuổi, ai ngờ đã 11, bằng tuổi mình.

"Sang năm là 12, Minh Sơn, cô cô có cho phép nô lệ mãn 12 tuổi đi tham gia kiểm tra đo lường không?"

Minh Sơn ngẩn người một chút rồi nói, "Thiếu gia, ta cũng 11. Gia chủ nói, tất cả hài tử trong nhà sang năm mãn 12 tuổi đều có thể đi. Người trong viện thiếu gia, thiếu gia tự mình quyết định, bên tiểu thư cũng vậy."

"Vậy sao? Vậy trong viện ta còn ai bằng tuổi nữa không?"

Minh Sơn đáp, "Không có, chỉ có hai ta."

Nếu không phải Nhị Đản này mới tới, thì chỉ có Minh Sơn.

Minh Phồn Tinh gật đầu, "Nếu vậy, sang năm hai người các ngươi cùng ta đi."

Minh Sơn ngẩn người một chút, mừng rỡ như điên, "Thiếu gia vạn tuế!"

Minh Phồn Tinh vươn tay gõ đầu hắn, "Câm miệng, vạn tuế mà cũng dám tùy tiện nói?"

Thế giới này có quốc gia tồn tại, nói cách khác, khẳng định có Hoàng đế. Nếu bị người ngoài nghe được, chẳng phải là rước phiền toái vào thân?

Minh Sơn nhanh chóng che miệng lại, "Thiếu gia thứ tội."

Minh Phồn Tinh nhìn thoáng qua Nhị Đản đang đứng một bên, phát hiện hắn ngơ ngác, giống như sợ đến ngây người, nhưng lại hình như chỉ là đơn thuần không biểu cảm.

Hắn sờ cằm, "Muốn cùng ta đi tham gia thí nghiệm, gọi Nhị Đản chắc chắn không hợp. Không có đại danh, vậy ta đặt cho ngươi một cái tên, gọi là... Minh Ngọc Phong."

Vừa nói xong cái tên này, Minh Phồn Tinh chính mình cũng ngẩn người một chút. Tên này đương nhiên rất hay, nhưng sao hắn lại thốt ra được chứ?

Hơn nữa cái tên này không thành vấn đề, nhưng nếu bị hạ nhân khác trong phủ biết được, tiểu nô lệ này chỉ sợ sẽ không có ngày lành đâu.

Rốt cuộc hắn hiện tại vẫn chỉ là một nô lệ.

Minh Sơn cũng nghĩ đến điểm này, có chút do dự, "Thiếu gia, tên này tuy hay, nhưng..."

Minh Phồn Tinh thấy Nhị Đản có vẻ thấp thỏm, bèn nói thêm một câu: "Thế này đi, nếu sang năm ngươi đi võ quán kiểm tra tư chất, mà trắc ra được thiên phú, ta sẽ cho ngươi cái tên đó, được không?"

Nhị Đản nào dám không đồng ý, hai mắt hắn sáng lấp lánh, quỳ xuống dập đầu: "Tạ thiếu gia! Tạ thiếu gia......"

Minh Phồn Tinh bảo hắn đứng dậy, Nhị Đản cảm tạ xong mới chậm rãi đứng lên.

Nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gò của hắn, Minh Phồn Tinh thầm gật đầu. Quả thật, xét về cốt tướng thì không tệ, chỉ là do dinh dưỡng kém nên trông không khỏe mạnh.

Hắn xua tay: "Được rồi, lui xuống đi. Minh Sơn, đi cùng ta ra ngoài một lát."

Hai người nhanh chóng rời đi, Nhị Đản ở lại nhìn theo bóng lưng họ, mãi đến khi khuất hẳn mới cầm chén đũa đi về phía sau.

Hắn còn phải rửa chén đũa, chẻ củi, đun nước, quét tước sân, không thể chậm trễ công việc. Nếu không có gì bất ngờ, cuộc đời hắn có lẽ cứ thế trôi qua.

Vừa đi về phía sau, hắn vừa nhớ lại cảnh phụ thân nắm chặt tay hắn, lôi kéo đến Bạch Vân trấn, sau đó đỏ mắt tìm người bán hắn.

Hắn liếc nhìn cổ tay mình, những vết trầy xước trên đó đến giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Nhưng... bây giờ đã khác.

Hắn không ngờ mình... lại có cơ hội đến võ quán kiểm tra tư chất.

Phải biết rằng, rất nhiều gia đình giàu có mua nô lệ tuyệt đối không cho phép nô lệ đi kiểm tra tư chất, dù là nhà nào đi nữa, thái độ đối với nô lệ cũng không thể tốt được.

Một khi những nô lệ này kiểm tra ra thiên phú, họ có thể có được thân phận quốc dân của Phong Võ quốc, từ đó không còn là nô lệ nữa, thậm chí sau này còn quay lại đối phó với gia tộc chủ cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play