Tháng cuối cùng của liệu trình thuốc tắm, ngâm mình xong có thể tăng thêm 1 điểm thể chất.

Minh Phồn Tinh thập phần vừa lòng với điều này, tuy rằng chậm rãi, nhưng hết thảy đều phát triển theo ý nghĩ của hắn. Ngâm mình xong, Minh Phồn Tinh đứng dậy rời khỏi thau tắm, ngồi trên ghế chờ Minh Sơn mang đồ ăn tới.

Hắn nhìn thông tin của mình:

Tên họ: Minh Phồn Tinh

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 11 tuổi

Thể chất: 72

Tinh thần: 56

Thiên phú: 35

Cảnh giới: Vô

Điểm tự do: 31

Lâm Nhạc Du xem xét kỹ số điểm tự do thu được trong tháng này, khẽ cười, sau đó quen tay thêm 3 điểm vào thiên phú và 1 điểm vào tinh thần.

Tên họ: Minh Phồn Tinh

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 11 tuổi

Thể chất: 72

Tinh thần: 57

Thiên phú: 38

Cảnh giới: Vô

Điểm tự do: 0

Theo thể chất tăng lên, hắn cũng cảm giác được cái loại cảm giác vừa ngứa vừa rát mà Tôi Thể Dịch cấp thấp mang lại cho mình đang dần yếu đi.

Chờ đến khi thể chất đạt tới 90 điểm, hẳn là Tôi Thể Dịch sẽ hoàn toàn vô dụng.

Chỉ là cái Tôi Thể Dịch cấp thấp này... có cấp thấp, vậy có phải cũng có cấp cao hay không? Thôi vậy, có lẽ Bạch Vân trấn không có loại cao cấp.

Hắn nhìn tuổi của mình trên giao diện, tuy nói còn chưa ăn Tết, nhưng tuổi tác xác thật là 11, rốt cuộc bây giờ đã là cuối tháng 1, ngày mai là tháng 2, lại qua mấy ngày nữa là Tết...

Năm ngoái ăn Tết thực bình đạm, chỉ là mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên, rồi sau đó ra sân xem pháo hoa, đi từ đường đón giao thừa, lại về phòng nghỉ ngơi.

Cũng không biết năm nay có như vậy không, nếu vẫn như thế thì cũng không có gì, chỉ là cảm thấy có chút khô khan.

Minh Sơn rất nhanh đã bưng đồ ăn vào, "Thiếu gia, dùng cơm!"

Minh Phồn Tinh gật đầu, "Để bên này đi."

Từ khi bắt đầu luyện võ, hắn cảm giác lượng cơm ăn của mình tăng lên nhiều, bất quá mặc kệ ăn thế nào, hắn đều không béo, ngược lại trên người có thêm một ít đường cong cơ bắp.

Đương nhiên cơ bắp không phải thực rõ ràng, mặc quần áo vào thì không thấy, nhưng hắn tự mình xem thì có thể thấy rõ ràng.

Còn hơn 1 năm nữa là có thể đi võ quán, đến lúc đó có thể học được công phu vượt nóc băng tường rồi đi? Nghĩ thôi đã thấy kích động.

Minh Phồn Tinh vừa ăn cơm vừa mơ màng nghĩ về tương lai.

Minh Sơn hỏi: "Thiếu gia vui vẻ vậy?"

Minh Phồn Tinh gật đầu, "Đúng vậy, ngươi nói đến lúc đi võ quán, ta nên học công phu gì trước thì tốt?"

Hắn ở bên này cùng Minh Sơn nói chuyện phiếm, mà lúc này, bên phía Minh Thải Thanh lại không được mỹ diệu như vậy.

Minh Trăn Nhan vì chuyện cửa hàng bên ngoài còn đang bận, chưa trở về, Minh Thải Thanh một mình tức giận trong viện.

"Cái tên Minh Phồn Tinh kia dựa vào cái gì? Lão già họ Liễu kia, khen hắn mà không khen ta, chẳng lẽ đao kiếm của ta học không tốt sao? Mệt cho hắn còn là do mẫu thân ta từ bên ngoài mời về, một chút cũng không coi ta ra gì!"

Đám người nào dám đáp lời, từng người cúi đầu sợ Minh Thải Thanh chú ý tới mình.

Minh Thải Thanh đương nhiên cũng không nhất thiết phải có người trả lời, nàng chỉ là phát giận mà thôi, chờ xả xong khí thì cũng bình tĩnh lại.

"Chuẩn bị nước tắm, chuẩn bị thuốc tắm cho ta, ta tắm rửa xong sẽ ngâm."

"Dạ, tiểu thư."

Mọi người đều thực nhanh nhẹn đi chuẩn bị đồ vật, nhất định không thể để Minh Thải Thanh bắt được nhược điểm mà trừng phạt.

Ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy bên tiểu thư mới là nơi tốt, rốt cuộc hiện tại gia chủ là thân sinh mẫu thân của tiểu thư, đãi ngộ gì đó tuyệt đối là tốt nhất.

Tuy nói thiếu gia bên kia cũng không tồi, nhưng rất nhiều người đều lấy ổn thỏa làm trọng. Minh Trăn Nhan sao có thể đối với chính con gái mình không tốt được, phải không?

Chỉ là khi đến cái sân sau này, ta mới phát hiện tiểu thư đây tính tình thật sự không tốt. Trước kia còn có thể nhìn xem, nhưng theo tuổi tác tăng trưởng, tính tình càng ngày càng kém, đặc biệt là sau khi bắt đầu tập võ.

Sau khi tập võ, sức lực biến lớn, đánh người càng đau, đập đồ vật cũng...

Rất nhiều hạ nhân đến sân này hầu hạ, kỳ thật đều đã hối hận. Sớm biết vậy, bọn họ đã đi Minh Phồn Tinh rồi. Ít nhất thiếu gia bên kia sẽ không động một chút là nổi giận. Rất nhiều hạ nhân bị phân đến chỗ thiếu gia đều ngấm ngầm nói rằng đó là một nơi tốt đẹp.

Minh Phồn Tinh cũng không biết đám hạ nhân ở bên kia bàn tán chuyện của mình. Hắn ăn cơm xong, thay quần áo rồi tính toán ra ngoài. Minh Sơn vội vàng đuổi theo, đồng thời bảo người phía sau đi thu dọn bàn ăn.

Minh Phồn Tinh liếc mắt nhìn người kia, trước đây chưa từng thấy trong viện, "Đây là mặt lạ?"

Minh Sơn gật đầu, "Đây là nô lệ mới mua, được phân đến sân của chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play