Trình Phàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng.
Chuyện này quả thực là hoang đường, hai ngày trước mẹ cậu đã về căn nhà cũ của tổ tiên để thăm bà nội, căn bản không có ở nhà. Bà làm sao có thể giết người? Bà ngay cả một con gà cũng không dám giết, thì làm sao dám ra tay với người khác.
Trương Cường thấy cậu ngây người ra, nhất thời cũng có chút không biết nên phản ứng thế nào.
Hoàn cảnh nhà Trình Phàm thế nào, trong trường có không ít người biết rõ. Không phải do cậu ta tự mình bô bô đi khắp nơi kể lể về nỗi bất hạnh của mình, mà là do Liễu Vân Xán cứ dăm bữa nửa tháng lại nói trong trường rằng cậu ta có một người mẹ thiểu năng.
Ban đầu Trình Phàm còn tức giận, sau đó dứt khoát coi như không nghe thấy gì. Trường cấp ba đối với cậu ta dường như chỉ là một bàn đạp, đợi đến khi rời khỏi nơi này, cậu sẽ không bao giờ gặp lại loại bạn học không tôn trọng người khác, lấy nỗi khổ của người khác làm trò vui nữa.
Hơn một năm qua, Trương Cường cũng đã nghe không ít chuyện ngồi lê đôi mách về Trình Phàm. Cậu ta thậm chí đã tận mắt gặp mẹ cậu ấy, đúng là khác với đa số các bà mẹ khác, nhưng bà được chăm sóc rất tốt, ăn mặc sạch sẽ, còn có thể có một công việc riêng. Lúc đối xử với Trình Phàm, bà chính là một người mẹ thuần túy hơn, tình mẫu tử không hề có chút tạp chất.
Do dự một lát, Trương Cường nói: “Trình Phàm, hay là cậu về nhà xem thử đi? Tôi cũng thấy dì không thể làm chuyện này được, nhưng bây giờ cả lầu ký túc xá đều đã đồn ầm lên rồi, tối nay cậu ở lại đây cũng sẽ bị nhiều người bàn tán, chi bằng cậu đi làm rõ chuyện này trước đã.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT