Lúc Lục Thính An về đến nhà, Lục Trầm Hộ đã trở lại, xe đậu trong sân.

Mới vừa mở cổng biệt thự, chân đang nhấc lên của Lục Thính An liền cứng đờ giữa không trung. Bên trong đại sảnh toàn là khói mù mịt, còn mờ ảo hơn cả ngày Bật Mã Ôn đại náo thiên cung, ngay sau đó là mùi khói cay nồng sộc vào mũi.

“Tình hình gì thế này?” Lục Thính An lùi lại hai bước, bịt mũi lo lắng nhìn vào trong, “Ba! Ba làm gì trong nhà vậy?”

Nghe thấy tiếng, Lục Trầm Hộ đang dâng hương vội vàng cắm nén hương vào lư hương, bước nhanh những bước nhỏ vội vã chạy ra cửa, “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng về rồi.”

Gió ngoài cửa thổi vào, Lục Trầm Hộ đang há miệng, đột nhiên bị sặc một hơi.

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ……”

“Ba không sao chứ?”

“Khụ! Khoan vào đã…” Trước khi Lục Thính An kịp hành động, Lục Trầm Hộ đã lao ra ngoài, “Trước mặt con có cái chậu than dưới đất kìa, ba đốt lá phù xin từ chỗ Thành Huyền đạo trưởng đó, mau bước qua đi cho hết xui xẻo.”

“……”

Lục Thính An định nói ông mê tín, nhưng nhà cửa đã bị làm thành thế này rồi, cậu mà không bước qua thì đúng là không biết điều. Cậu nheo mắt tìm dưới đất, rồi nhấc chân bước vào.

Vừa đứng vững, Lục Trầm Hộ đã giơ tay vốc hai nắm muối rắc lên người cậu. Bận rộn một hồi trước sau, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, mấy người mau tới đây dọn cái chậu than với muối trên đất đi, ném ra chỗ nào xa xa một chút, biết chưa!”

“Vâng ạ.” Mấy người hầu vây lại, khiêng chậu than đi. Mấy người khác thì đi mở cửa chính, cửa sổ.

Lục Trầm Hộ tiếp đó dẫn Lục Thính An đến trước bài vị của người vợ đã mất, đốt ba nén hương nhét vào lòng bàn tay cậu, thúc giục: “Thắp cho mẹ con mấy nén hương đi, để mẹ con trên trời có linh thiêng phù hộ cho con. Buổi chiều A Hải gọi điện báo cáo cho ba, con nói xem thằng nhóc con nghĩ thế nào vậy, Thành Huyền đạo trưởng đã nói phải tránh xa nơi ô uế, thế mà con lại còn chạy tới hiện trường vụ án?”

Lục Thính An thành kính cầu nguyện trong lòng mấy câu “Xin cho con đừng gặp ác mộng”, cắm hương xong mới đáp lại, “Đâu phải con muốn thế, sếp trực tiếp muốn dẫn con đi hiện trường, con từ chối được sao?”

Lục Trầm Hộ bực bội đập bàn, “Sếp nào mà ra oai lớn thế?”

“Cố Ứng Châu chứ ai, cảnh trường Đội trọng án số 1.”

“……” Vẻ mặt tức giận của Lục Trầm Hộ cứng đờ, ông dùng ánh mắt vừa nghi ngờ vừa ẩn chứa sự thất vọng kiểu ‘hận sắt không thành thép’ nhìn con trai, “Con chắc là Cố Ứng Châu muốn dẫn con đi hiện trường, chứ không phải chính con lẽo đẽo chạy theo người ta đấy chứ?”

Lục Thính An: “?”

“Con mất giá thế sao?” Lục Thính An cậu lớn thế này rồi chưa từng lẽo đẽo chạy theo ai.

Lục Trầm Hộ bĩu môi, dùng ánh mắt cực kỳ vi diệu lảng tránh vấn đề này.

……

Lúc ăn cơm tối, Lục Trầm Hộ ban đầu chỉ im lặng ăn cơm, sau đó ông càng nghĩ càng thấy khó chịu, cơm nếp thơm phức cũng trở nên khó nuốt.

Lục Thính An là người thế nào ông là người rõ nhất, có liên quan đến sự nuông chiều ở nhà, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là thứ cậu muốn thì không gì là không có được. Cho nên sau khi trưởng thành, đối với người đàn ông mình thích, cậu ra tay cũng không hề nương nhẹ.

Lần đầu tiên Lục Trầm Hộ biết con trai mình thích đàn ông, cảm giác như trời sắp sập.

Vợ mất sớm, nhà họ Lục bọn họ chỉ có một mầm non độc nhất này, trong nhà không có gì thì cũng thôi, nhưng khổ nỗi ông lại có chút bản lĩnh, còn có một phần gia sản có thể cho hậu bối kế thừa. Nếu sau này Lục Thính An không kết hôn sinh con, nhà họ Lục bọn họ chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao!

Khoảng thời gian đó Lục Trầm Hộ cả ngày mơ màng hồ đồ, ăn không ngon ngủ không yên, sụt hẳn mười cân. Ông từng nghĩ mình sắp phải đi theo người vợ đã mất.

Nhưng sự thật chứng minh, gặp phải đứa con oan gia như Lục Thính An, giới hạn cuối cùng của con người sẽ không ngừng hạ thấp.

Cách đây một thời gian, trạng thái của Lục Thính An đặc biệt tệ, lờ đờ thiếu sức sống, hễ tí là thức trắng đêm hoặc ngủ li bì cả ngày. Bác sĩ đến rất nhiều lần, không tìm ra bệnh tật gì về thể chất, ngược lại có thầy bói giang hồ nói trông cậu không sống được bao lâu nữa.

Lục Trầm Hộ lúc đó liền nghĩ, kệ nó thích đàn ông hay thích một con heo, chỉ cần nó khỏe mạnh bình an, thích cỏ đuôi chó cũng được.

Ai mà ngờ sau đó Lục Thính An hồi phục lại đôi chút, thần sắc cũng tốt hơn không ít, thế mà lại nhất kiến chung tình với Cố Ứng Châu trong một bữa tiệc tối…

Nín hồi lâu, Lục Trầm Hộ vẫn không nhịn được, “Con trai, ba thấy con người quý ở chỗ biết mình biết ta, có những suy nghĩ nên dập tắt từ trong trứng nước thì hơn.”

Lục Thính An đang ngậm một miếng thịt kho tàu trong miệng, nhai nhai, “Suy nghĩ gì cơ?”

Lục Trầm Hộ nghĩ ngợi, rồi diễn đạt ý mình một cách hàm súc, “Cố Ứng Châu là con một nhà họ Cố, nhà mẹ cậu ta là dòng dõi thư hương trăm năm gia truyền, ông ngoại đến giờ vẫn là hiệu trưởng Đại học Cảng Thành, còn cha cậu ta thì khỏi phải nói, đời ông nội là dân hắc bạch lưỡng đạo đều thông, mười mấy năm trước mới rửa tay gác kiếm. Dù vậy, mạng lưới quan hệ của nhà họ vẫn chằng chịt phức tạp, con trai, con nghĩ gia đình danh giá như vậy sẽ cho phép một người đàn ông gả vào sao!”

Lục Thính An: “……” Nhai nhai.

Lục Trầm Hộ đặt bát đũa xuống, “Con vẫn chưa hiểu sao, nhà họ Cố sớm đã có ứng cử viên con dâu thích hợp rồi. Loại biết sinh con ấy!”

“……” Nhai nhai… Hết nhai.

Cậu coi như đã nghe hiểu rồi, Lục Trầm Hộ đang nhắc nhở cậu đây mà, muốn cậu mau chóng từ bỏ ý nghĩ xấu xa đối với Cố Ứng Châu.

Cậu biết Lục Trầm Hộ là vì muốn tốt cho cậu, nguyên chủ đúng là thích đàn ông, hiểu lầm này tạm thời vẫn chưa được giải tỏa.

Nhưng có một điểm, cậu không thể không để ý một chút.

“Tại sao lại là con phải gả vào nhà họ Cố?” Lục Thính An hơi khó hiểu nghiêng đầu, “Không thể là con muốn cưới Cố Ứng Châu về sao?”

Vẻ ngoài của cậu đúng là không nam tính bằng Cố Ứng Châu, nhưng cậu cực kỳ chắc chắn, lòng dạ cậu cứng rắn hơn bất cứ ai! Cho dù có cong, cậu cũng thích làm người nằm trên.

Lục Trầm Hộ há miệng, im lặng: “……”

Ông vô cùng may mắn vì mình đã đặt bát đũa xuống trước khi nói chuyện, nếu không câu nói này của Lục Thính An thế nào cũng làm ông đánh rơi bát cơm.

Cái tính tự luyến không biết trời cao đất dày này, cũng không biết là giống ai nữa.

Giây lát sau, Lục Trầm Hộ mới lại lên tiếng, “Thính An, tối qua con ngủ nghiêng về bên nào thế? Sao lại có thể mơ đẹp như vậy.”

“Nghiêng phải.”

Lục Trầm Hộ cười lớn, “Vậy tối nay ba cũng ngủ nghiêng phải, ba xem có thể mơ thấy cưới mẹ con về nhà lần nữa không.”

Lục Thính An: “……”

Nghĩ ngợi, cậu vẫn nhắc một câu, “Con khuyên là đừng, ba quên rồi sao, con chỉ bị bóng đè thôi.”

“……”!

Tiếng cười của Lục Trầm Hộ lập tức tắt ngấm, khóe miệng đang nhếch lên thu lại, ông dùng ánh mắt vô cùng áy náy nhìn Lục Thính An, “Không phải, con trai……”

Lục Thính An cúi đầu, đặt bát cơm xuống, “Không sao đâu ạ, con không để bụng.”

Nói thì nói vậy, nhưng cậu lại đứng dậy đi lên lầu.

“……”

Lục Trầm Hộ càng áy náy hơn, chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Ông bực bội mắng mình đúng là cái hay không nói, nói cái dở, không ngờ Lục Thính An vừa lên lầu đã ngẩng đầu ưỡn ngực, đâu còn chút dáng vẻ ủ rũ như lúc ở dưới lầu.

Lục Thính An rõ ràng là cố ý, ai bảo ba cậu nghi ngờ khí phách đàn ông của cậu làm gì.

Đêm nay, Lục Thính An vẫn lại nằm mơ.

Ban ngày cậu đã thấy rất nhiều lần quái vật thân người đầu cóc cắn xé Chu Uyển Hỉ, cậu tưởng rằng buổi tối vẫn sẽ như vậy.

Nhưng điều cậu không bao giờ ngờ tới là, tối nay trong mơ, cậu lại thấy được hiện trường vụ án hoàn chỉnh.

Bao gồm cả khuôn mặt của hung thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play