Lục Thính An vừa hỏi xong, Chu Đại Khánh còn chưa kịp nói gì thì vợ ông ta, Tiết Mai Mai, đã lớn tiếng phản bác trước.

“Thưa sếp, anh hỏi vậy là có ý gì, không phải là đang nghi ngờ Đại Khánh nhà tôi đấy chứ? Có trời đất chứng giám, ông ấy đối xử với con cái chúng tôi còn không tốt bằng cô ta nữa là. Bao nhiêu năm nay nhà chúng tôi chưa từng bạc đãi nó, ngược lại nó càng lớn càng thành con sói mắt trắng. Người chết là hết chuyện, sự việc đến nước này rồi, các người nên đi bắt hung thủ trước đi chứ!”

Lê Minh ngán ngẩm nhất là phải đối phó với kiểu người vô lý này. Nhân lúc cặp vợ chồng không để ý, cô lén chuồn về phòng pháp y.

Lục Thính An không đáp lại bà ta, chỉ đưa mắt dừng lại nửa giây trên chiếc vòng tay vàng mà người phụ nữ đang đeo.

Rất nhanh, cậu lại mỉm cười nhìn về phía Chu Đại Khánh: “Không tiện nói cho tôi biết sao? Chu tiên sinh.”

Chu Đại Khánh vịn tường lắc đầu, đau đớn tột cùng: “Không có gì không tiện cả, tôi chẳng qua chỉ là một người nông dân trồng cây ăn quả thôi. Thưa sếp, tôi cầu xin sếp nhất định phải tìm ra hung thủ giết hại A Hỉ, cuộc đời con bé A Hỉ nhà chúng tôi... khổ quá rồi.”

Nói đến đoạn sau, Chu Đại Khánh bật khóc nức nở, nghẹn ngào đến mức không nói được câu hoàn chỉnh.

Lục Thính An có chút nghi hoặc nhìn đôi mắt đỏ hoe như sắp rỉ máu của ông ta, bất giác mân mê ngón tay.

Chu Đại Khánh và Tiết Mai Mai nhanh chóng rời đi. Lục Thính An dõi theo bóng họ biến mất ở cửa sở cảnh sát, trong đầu không ngừng tua đi tua lại những biểu cảm nhỏ nhặt của Chu Đại Khánh.

Càng nhớ lại, cậu càng cảm thấy người đàn ông này như một khối mâu thuẫn. Ông ta đau buồn vì em gái bị giết, nhưng dường như lại không chỉ có đau buồn…

Lục Thính An đứng ở đầu cầu thang một lúc lâu, cho đến khi một bóng người cao gầy xinh đẹp đi từ dưới lầu lên.

Khi nhìn thấy cậu, người mới đến ngạc nhiên nhướng mày.

“Sếp Lục, sao lại đứng ngẩn ra đây vậy?”

Lục Thính An chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhận ra 'sếp Lục' là đang gọi mình.

Cả ngày hôm nay, hễ ai nhận ra cậu, dù thấy cậu mặc cảnh phục cũng nhiều lắm chỉ gọi một tiếng Lục thiếu. Rốt cuộc chẳng ai coi khối u ác tính của Cảng Thành này là cảnh sát thật sự cả.

Nữ cảnh sát trước mắt lại là ngoại lệ, hơn nữa ánh mắt cô rất trong sáng, không hề có chút mỉa mai hay giễu cợt nào.

Lục Thính An bước sang bên nửa bước, nhường đường: “Cô nhận ra tôi?”

“Cả Cảng Thành này chắc ít người không biết cậu lắm, dù chưa gặp mặt cũng từng nghe tên cậu rồi.”

Lục Thính An thản nhiên ung dung, như thể đây là lời khen ngợi gì đó, chẳng hề nao núng chút nào: “Nhưng cô lại không ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở đây.”

Nữ cảnh sát bật cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết: “Tự giới thiệu một chút, Du Thất Nhân, nữ cảnh sát điều tra duy nhất của đội trọng án số 1. Cậu hỏi tôi tại sao thấy cậu mà không ngạc nhiên đúng không? Đơn giản thôi, Đôn đốc Kha của sở cảnh sát là chú họ tôi, ban đầu chính tôi đã đề nghị chú ấy để cậu vào đội hậu cần của Đội Trọng án.”

Trên đầu Lục Thính An từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.

Cậu và vị Madam này là người quen cũ?

Không thể nào, nguyên chủ hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ, càng không thể có quan hệ tốt với một nữ cảnh sát điều tra.

Đoán mò không bằng hỏi thẳng, Lục Thính An trực tiếp mở miệng: “Trước đây, tôi từng đắc tội với cô à?”

"Hửm?" Du Thất Nhân sững lại một chút, rồi bật cười khúc khích khi hiểu ra, “Cậu nghĩ nhiều rồi sếp Lục, chúng ta trước đây cũng chỉ có vài lần gặp mặt thoáng qua thôi. Nhưng đề nghị với Đốc Sát để cậu qua đây, đúng là vì tôi cảm thấy phần tử nguy hiểm như cậu nên được đặt dưới mí mắt của Đội Trọng án chúng tôi.”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao?”

Du Thất Nhân nhún vai, ánh mắt có phần tán thưởng dừng lại trên mặt cậu: “Thôi được rồi, cũng có chút tư tâm. Sếp Lục là một trong những đại mỹ nam hàng đầu Cảng Thành mà, Đội Trọng án chúng tôi lại phải xem rất nhiều thi thể và án mạng, tôi nghĩ lúc ở văn phòng ngắm trai đẹp rửa mắt một chút cũng không quá đáng chứ.”

Lục Thính An không nhịn được bật cười.

Chẳng trách Du Thất Nhân có thể trở thành một thành viên của Đội Trọng án. Bất kể chú họ cô có phải là Đốc Sát hay không, sự thẳng thắn và cách nói chuyện của cô đã đủ chứng minh năng lực. Cảm giác vừa đấm vừa xoa chắc là thế này đây, cậu vẫn là lần đầu tiên bị người ta coi là phần tử nguy hiểm mà lại không hề tức giận chút nào.

"Sếp Cố của các cô trông cũng không tệ." Lục Thính An thuận miệng nói.

Từ góc nhìn của một người đàn ông như cậu, ngoại hình của Cố Ứng Châu đã thuộc hàng đỉnh cấp rồi.

Mặc dù cậu rất hài lòng với ngũ quan của mình, nhưng đôi khi soi gương cũng cảm thấy bản thân quá mức tinh xảo, xinh đẹp. Giá như đường hàm dưới có thể 'sắc như dao gọt' như trong tiểu thuyết viết, yết hầu rõ ràng như một ngọn đồi nhỏ thì tốt rồi. Cố Ứng Châu chính là điển hình của việc ngũ quan và khuôn mặt hài hòa đúng chuẩn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ thầm trong lòng, con người vẫn phải học cách biết đủ.

"Sếp Cố đúng là đẹp trai thật, nhưng mà—" Du Thất Nhân chuyển giọng, “Ai dám nhìn chằm chằm anh ấy hoài chứ, đôi khi cảm thấy anh ấy còn đáng sợ hơn cả thi thể nữa.”

Lục Thính An: “...”

Hơi quá rồi đấy Madam.

Dù sao cũng coi như tiếp xúc cả buổi sáng, Cố Ứng Châu đúng là không dễ gần thật, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng vô tình, ít nhất còn chưa làm khó cậu.

Lục Thính An không đưa ra bình luận gì về Cố Ứng Châu.

Thấy cậu không đáp lời, Du Thất Nhân rất tự nhiên chuyển chủ đề: “Lúc tôi về có thấy một cặp vợ chồng ở cửa, là anh trai và chị dâu của Chu Uyển Hỉ phải không?”

“Phải, mới nhận dạng thi thể.”

Du Thất Nhân lắc đầu: “Người chị dâu này của cô thật đúng là không có lương tâm. Bà ta vừa rồi lại hỏi tôi, đợi bắt được hung thủ, nhà họ có được nhận một khoản tiền bồi thường không nữa.”

Ánh mắt Lục Thính An trầm xuống: “Bà ta thật sự hỏi vậy?”

Du Thất Nhân chép miệng cảm thán: “Chứ sao nữa, còn nói nhà đang cần tiền gấp. Chẳng lẽ nhận số tiền đó bà ta thực sự an lòng được sao?”

Lục Thính An cúi đầu, không đưa ra ý kiến.

Theo quy định pháp luật, người nhà nạn nhân đúng là có thể nhận được tiền bồi thường từ hung thủ, bao gồm phí mai táng, tiền bồi thường tử vong, tiền bồi thường tổn thất tinh thần và phí mất thu nhập.

Trong tình huống bình thường, người nhà nạn nhân đang đau buồn chỉ muốn đưa hung thủ ra trước công lý, người như Tiết Mai Mai lại quan tâm đến tiền bạc đúng là không nhiều.

Nhưng chính vì trong đầu bà ta toàn là tiền, nghi ngờ đối với bà ta và Chu Đại Khánh lại càng giảm đi. Nếu họ thật sự là hung thủ, làm sao còn trông mong vào tiền bồi thường được, trốn đi còn không kịp.

Du Thất Nhân còn phải về Đội Trọng án báo cáo manh mối, cô lắc lắc tập ghi chép trên tay, cười hỏi: “Muốn cùng đi phân tích vụ án không, sếp Lục?”

Văn phòng Đội Trọng án và văn phòng hậu cần ở cùng một hướng, Lục Thính An đi cùng cô vào trong, nhưng miệng lại từ chối: “Đó không phải việc của tôi, chúng ta mỗi người làm việc nấy thôi.”

Suy nghĩ một chút, cậu lại dùng giọng ôn hòa đề nghị: “Sau này cứ gọi thẳng tên tôi đi.”

Du Thất Nhân nghiêng đầu: “Sao vậy?”

Lục Thính An cười ấm áp: “Sếp Lục, nghe thật giống loser quá.”

Du Thất Nhân: “...”

Giờ tan làm của sở cảnh sát là 5 giờ rưỡi chiều. 5 giờ 25 phút, Lục Thính An đã bắt đầu chậm rãi thu dọn bàn làm việc của mình.

Thật ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có một chiếc bình giữ nhiệt có khắc tên cậu nhận từ A Hải, một cuốn sổ tay bìa da bò rất dày, và hai cây bút máy, một đỏ một đen.

Cậu vui vẻ sắp xếp từng món đồ, lòng thư thái khôn tả.

Sống thêm được ba ngày ngắn ngủi trong cuộc đời mới này, lần đầu tiên cậu biết tan làm hóa ra có thể đúng giờ như vậy.

Nhớ lại hồi còn làm streamer, năm đầu tiên để duy trì phòng live chỉ có vài trăm fan, cậu sốt cao, đau dạ dày đến run rẩy vẫn không ngừng livestream, cả năm cộng lại nghỉ ngơi không quá mười ngày.

Năm thứ hai cậu nổi tiếng, thu nhập một tháng đủ trang trải tiền thuốc men cả năm cho em gái, còn có thể mua cho mẹ một căn nhà hai trăm mét vuông ở quê. Dù vậy cậu cũng không dám quên gốc, internet thay đổi quá nhanh, cậu không biết lúc nào gương mặt này của mình sẽ hết thời.

Cẩn trọng suốt hai năm, đến năm thứ ba cậu được nền tảng đề cử làm streamer nổi tiếng, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã tăng một nghìn vạn fan, thực sự là nổi tiếng vượt bậc theo đúng nghĩa đen.

Lượng truy cập đến quá nhanh, Lục Thính An còn chưa kịp phản ứng thì đủ loại bình luận tốt xấu đã nối đuôi nhau kéo đến. Hai năm đó còn mệt hơn trước kia, ngoài cơ thể mệt mỏi đến gần như kiệt sức, tinh thần cậu cũng phải chịu áp lực cực lớn.

Cậu phải bảo vệ người nhà, mỗi buổi livestream đều phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, không thể để anti-fan có cơ hội bắt bẻ; đồng thời cậu còn phải điều chỉnh cảm xúc của mình, dù mệt mỏi đến đâu cũng không thể thể hiện ra trước mặt fan, vì họ bỏ tiền ra tặng quà không phải để xem cậu ủ rũ. Người thích cậu càng nhiều, tần suất livestream thâu đêm của cậu cũng tăng vọt…

Lục Thính An không phải người đa sầu đa cảm. Có lẽ vì phải một mình gánh vác toàn bộ gánh nặng gia đình ở độ tuổi cần được quan tâm nhất, nên cái chết cũng không mang lại cho cậu quá nhiều bi thương hay cô đơn. Cậu đã quá quen với những biến số xảy ra trong cuộc sống.

Cậu biết người nhà sẽ cực kỳ đau buồn khi biết tin cậu qua đời, nhưng chỉ buồn một đêm cậu đã bình tĩnh trở lại. Cậu có mua bảo hiểm tai nạn cá nhân, lại gặp chuyện ở ngay hiện trường sự kiện, người nhà cậu đương nhiên có thể nhận được một khoản tiền bồi thường, hơn nữa mẹ cậu biết mật khẩu thẻ ngân hàng, trong đó có đủ tiền cho hai mẹ con sống vài đời.

Cậu nghĩ, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Mà sinh mệnh vốn dĩ nên kết thúc của cậu lại được kéo dài ở một thế giới khác, có lẽ cũng là ông trời thấy cậu sống quá vất vả, muốn cho cậu trải nghiệm một quãng thời gian nhẹ nhàng hơn chăng.

Biết đâu ngày nào đó cậu lại đột ngột chết đi thì sao? Cho nên những ngày có thể tranh thủ nằm hưởng thụ, cậu đều phải trân trọng.

5 giờ rưỡi, Lục Thính An đúng giờ nhấc mông rời đi.

A Hải đang sắp xếp hồ sơ, nhập một số ghi chép vụ án cũ, kết quả thẩm vấn và chứng cứ vào máy tính để tải lên hệ thống của sở cảnh sát.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Tan làm hả Lục thiếu? Đi đường cẩn thận nha.”

Lục Thính An "Ừm" một tiếng: “Cậu còn chưa đi?”

A Hải gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Tôi phụ trách công việc tổng kết của Đội Trọng án, thường đợi các sếp đi hết rồi mới tan làm.”

Lục Thính An tỏ vẻ đã hiểu, không đưa ra ý kiến gì.

Ở Cảng Thành những năm chín mươi mấy, việc điều động công tác trong sở cảnh sát là chuyện hết sức bình thường và phổ biến. Công việc hậu cần đơn giản lại ổn định, vị trí này có rất nhiều người nhòm ngó. A Hải không có gia thế tốt, năng lực lại không quá xuất sắc, muốn giữ chắc vị trí này thì cần phải thường xuyên xuất hiện trước mặt lãnh đạo để gây ấn tượng. Và cách của cậu ta là kéo dài thời gian làm việc, ít nhất Đốc sát đi làm và tan làm đều có thể nhìn thấy cậu ta, sẽ cảm thấy cậu ta không có công lao cũng có khổ lao.

Lục Thính An mang tâm trạng vui vẻ rời khỏi sở cảnh sát. Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, tài xế nhà họ Lục đã chờ sẵn bên đường.

Vừa định giơ tay gọi, ánh mắt cậu lại bất giác bị thu hút bởi một chiếc Mercedes-Benz đậu ở phía đối diện. Ở thập niên 90 này, có thể lái Mercedes-Benz, dù là ở Cảng Thành thì cũng chắc chắn là đại gia rồi.

Dựa theo kiến thức không quá thiếu thốn của Lục Thính An, chiếc xe màu trắng bạc này hẳn là mẫu xe mới mà Mercedes-Benz bắt đầu nghiên cứu chế tạo vào cuối những năm 80 của thế kỷ 20. Mẫu xe này có mã khung gầm W140, vì tạo hình đầu xe khiến người ta liên tưởng đến hổ nên có biệt danh là "Đầu hổ bôn" (Mercedes S-Class W140).

"Đầu hổ bôn" vào thời điểm này chính là vua, giá lăn bánh ít nhất cũng 1 triệu.

Cũng không biết chủ nhân chiếc xe là vị thần tiên phương nào, chiếc xe mới ra chưa được hai năm mà đã lái đến mức phong trần mệt mỏi, bụi bám trên thân xe dày như phủ một lớp sơn mờ, kính chắn gió cũng lấy cần gạt nước làm bán kính, chia thành hai khu vực sáng tối rõ rệt.

Đang suy nghĩ chủ xe phung phí của trời, cửa ghế lái chiếc Mercedes đột nhiên mở ra.

Lục Thính An né không kịp, ánh mắt nhìn thẳng tắp chạm phải Cố Ứng Châu.

"..." Sao lại là anh ta.

Đã nhìn thấy nhau rồi, giờ né tránh chẳng phải là có tật giật mình sao? Nhưng cậu có gì mà phải giật mình chứ, cậu chẳng qua chỉ vì hư vinh mà nhìn siêu xe thêm vài giây thôi mà.

Hoạt động tâm lý của Lục Thính An diễn ra trong tích tắc, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Ngay khoảnh khắc Cố Ứng Châu chưa kịp thu hồi ánh mắt, cậu đã nở một nụ cười lịch sự với anh: “Về rồi hả sếp Cố, có manh mối gì mới không?”

Cố Ứng Châu đóng sầm cửa xe không chút thương tiếc, như thể trút hết mọi bực bội trong quá trình truy án lên chiếc xe.

Anh rất nhạt nhẽo, lạnh lùng "Ừm" một tiếng. Vốn đã đi lướt qua Lục Thính An, nhưng đi được hai bước lại đột ngột xoay người quay lại.

“Hồ Hành Nam không phải hung thủ. Tối qua anh ta đưa Giang Thải Đình về nhà, cả đêm không ra ngoài, người hầu nhà họ Hồ đều có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho anh ta.”

Lục Thính An không ngờ anh lại chủ động nói với mình về manh mối, sững người hai giây rồi gật đầu.

Cố Ứng Châu lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu: “Xem ra cậu sớm đã đoán được.”

Lục Thính An không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ: “Cũng không hẳn là đoán. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Hồ Hành Nam không có đủ động cơ giết người. Anh ta là thiếu gia của xưởng dược Vạn Đồng, ở Cảng Thành cũng xem như nhân vật có máu mặt. Dù từng có tình cảm với Chu Uyển Hỉ rồi sau đó thay lòng đổi dạ, đối với anh ta mà nói thật ra cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm, càng không đáng để anh ta tốn nhiều công sức giết người vứt xác như vậy.”

“Sếp Cố có biết về chứng ái thi không? Đây là một loại bệnh tâm lý. Trong đa số trường hợp, những kẻ từ nhỏ đã tự ti, bị coi thường, những nhân vật tầng lớp dưới không có cảm giác tồn tại trong mắt công chúng có khả năng sẽ bị biến thái tâm lý, nảy sinh ham muốn khác thường đối với thi thể. Theo họ thấy, thi thể không nói không động, có thể mặc họ bài bố và tuyệt đối không chống đối họ. Anh thấy một người có thân phận địa vị như Hồ Hành Nam, trong chuyện tình cảm liệu có ở thế yếu không?”

“Đổi một góc độ khác, Hồ Hành Nam đối với Chu Uyển Hỉ sợ là sớm đã không còn bao nhiêu tình cảm, càng không có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến mức biến thành chấp niệm. Nếu anh ta là kẻ biến thái, người gặp nguy hiểm đáng lẽ phải là Giang Thải Đình.”

Đôi môi mỏng của Cố Ứng Châu khẽ mím lại, ánh mắt nhìn Lục Thính An càng thêm sâu thẳm, mang theo vẻ dò xét.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt anh mới hơi dịu đi một chút: “Cảm ơn, phân tích của cậu rất có ích cho vụ án.”

"Không có gì." Lục Thính An tùy ý vẫy tay.

Chuyện chính nói xong, suy nghĩ của cậu lại bắt đầu bay xa.

Người ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cậu rốt cuộc có phải là Cố Ứng Châu không?

Thể chất này của cậu, nói kỳ quái thì đúng là quá kỳ quái. Buổi chiều cậu có ngủ gật trong văn phòng, sự thật chứng minh sở cảnh sát cũng không thể trấn áp được âm khí trên người cậu.

Nhưng buổi sáng lúc ngồi cạnh Cố Ứng Châu, cậu thật sự không hề nằm mơ.

Cố Ứng Châu có gì hơn người khác?

Đẹp trai? Dáng cao? Hay là lái "Đầu hổ bôn"…

Không phải chứ, chẳng lẽ thời buổi này đến âm khí cũng hám của sao?

Cố Ứng Châu cao gần mét chín, mí mắt vừa cụp xuống đã thấy Lục Thính An nhìn mình chằm chằm như nhìn vật thể lạ.

“Mặt tôi nở hoa à?”

Lục Thính An ngượng ngùng nhếch khóe miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sếp Cố ngày thường ở đâu? Đội Trọng án ngày nào cũng tan làm muộn lắm nhỉ.”

Cậu nhớ lại lúc sáng sớm thấy Cố Ứng Châu, bên ngoài không đậu xe của anh, anh và sếp Phó cũng đi từ bên trong sở cảnh sát ra.

Cố Ứng Châu đáp: “Sở cảnh sát có ký túc xá đơn. Nếu cậu có nhu cầu có thể tìm Đốc sát xin một phòng.”

“Anh cũng ở ký túc xá?”

Giọng Cố Ứng Châu đã thoáng chút mất kiên nhẫn: “Thỉnh thoảng.”

Lục Thính An nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Nếu Cố Ứng Châu thường xuyên ở ký túc xá, cậu còn có thể kiếm cớ đến phòng anh ngủ nhờ một giấc để làm thí nghiệm. Nhưng anh chỉ thỉnh thoảng ở lại một đêm, vậy thì còn cần thiết xin phòng đơn làm gì nữa?

Cố Ứng Châu đã bắt đầu giơ tay xem giờ. Thấy Lục Thính An cúi đầu thất thần, anh nhíu mày nhắc nhở: “Tài xế nhà cậu chờ cậu lâu rồi đấy.”

Lục Thính An nửa tỉnh nửa mơ, vẫn đang vắt óc suy nghĩ xem có cơ hội nào để ngủ cùng không, cậu có chút qua loa đáp: “Được rồi, vậy tôi tan làm trước đây, tạm biệt, có thời gian cùng nhau ngủ—”

Tiếng nói đột ngột dừng lại.

Cố Ứng Châu híp mắt.

Đầu óc Lục Thính An như bị dội một gáo nước đá, lập tức tỉnh táo lại.

Não chết tiệt, nghĩ cái gì thế!

Miệng chết tiệt, nói cái gì thế!

Cậu thầm mắng mình thần kinh, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười: “Ý tôi là, đều là đồng nghiệp, có thời gian cùng nhau ăn cơm...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play