Phó Dịch Vinh vừa nói xong, Du Thất Nhân cũng lấy ra mấy tấm ảnh.
“Sếp Cố, tôi và anh Trấn bên này cũng có phát hiện mới.” Cô trải mấy tấm ảnh lên bàn, nói: “Đây lần lượt là ảnh Tống Nghi Chi đến thăm Viện mồ côi Ấm Áp bảy năm trước và năm năm trước.”
Phó Dịch Vinh cẩn thận cất đồ của mình đi, cúi người ghé sát vào xem ảnh.
Ảnh chụp bảy năm trước là ảnh đen trắng. Lũ trẻ ở Viện mồ côi Ấm Áp vây quanh Tống Nghi Chi, có mấy đứa thân mật kéo tay cô, mấy đứa khác nhiệt tình đưa đồ cho cô, trông vô cùng ấm áp. Ảnh chụp năm năm trước lại là một tấm ảnh chụp chung bị chụp lén, xét theo góc độ, hẳn là lúc viện mồ côi chụp ảnh tập thể đã bị paparazzi chụp trộm từ bên ngoài.
Không thể không nói, Tống Nghi Chi trông rất dịu dàng, đứng giữa đám trẻ nhỏ gầy gầy, giống như một nàng tiên hạ phàm vậy, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện.
Nhìn hai giây, Phó Dịch Vinh khó hiểu ngẩng đầu: “Ảnh chụp có vấn đề gì sao?”
Du Thất Nhân liếc anh ta một cái, cũng không đáp lời, quay đầu nói với Cố Ứng Châu: “Tống Nghi Chi là một ca sĩ ngôi sao đã mai danh ẩn tích 5 năm, các tòa soạn lớn bên kia thực ra đã không còn quá nhiều tư liệu liên quan đến cô ta nữa. Người đã chết thì xem như xong chuyện, những tin đồn xấu từng đăng báo trước đây cũng gần như bị tiêu hủy hết rồi. Hai tấm ảnh này tôi lấy được từ một tòa soạn nhỏ thuộc Nhật báo Cảng Thành, ở đó có một phóng viên làm nghề hơn tám năm tình cờ vẫn còn chút ấn tượng về Tống Nghi Chi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play