Thường Trung Hữu sắp sợ đến tè ra quần, co rúm người trên mặt đất run rẩy: “Sếp ơi, chuyện gia đình nhà Anh Đào đó đều không liên quan đến tôi, tôi là lấy tiền làm việc thôi, tội không đến chết mà…”
Gương mặt trắng nõn của Lục Thính An tràn đầy vẻ lạnh lẽo: “Lấy tiền làm việc? Ông vì tiền mà bịa đặt tin đồn về Anh Đào, đây là phỉ báng. Dùng thuốc độc chứa Lysergic acid giả mạo thuốc trị liệu bệnh tâm thần, là lừa đảo. Ông thu của chủ thuê một tháng một ngàn, còn dùng thuốc lừa Anh Đào lấy thân trả nợ, đây là cưỡng hiếp! Loại bại hoại như ông chết cũng là quá nhẹ nhàng cho ông rồi.”
Cậu nói một câu, Thường Trung Hữu lại lùi về sau hai bước, lớp da nhão nhoét trên mặt sợ đến mức run rẩy.
Rất nhanh trong không khí truyền đến một mùi khai, liếc mắt nhìn về phía đũng quần ông ta, mặt Lục Thính An liền đen lại.
Đồ nhát gan, thế mà đã sợ đến tè ra quần rồi.
Mũi Cố Ứng Châu nhạy bén, cách vài mét xa đã ngửi thấy mùi.
“Lục Thính An.” Anh gọi nhỏ một tiếng, nòng súng chỉ ra ngoài cửa: “Xử lý người bên ngoài đi, nơi này giao cho tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT