Tờ báo đen trắng không thể hiện rõ màu sắc của bộ sườn xám trên thi thể, nhưng Lục Thính An không thể nào nhớ lầm. Dù là trong mơ hay trên ảnh chụp, bộ sườn xám đó đều thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, vị trí và hình dạng bông hoa giống hệt nhau.

Lúc mới thấy người phụ nữ trong mơ, cậu còn thấy lạ, lần đầu tiên thấy có người mặc sườn xám mà lại thắt thêm một sợi tơ hồng ở eo. Sợi tơ đó được bện từ vài sợi chỉ đơn, cuối dây treo một viên mã não nhỏ xíu hình quả chuông lục lạc.

Vì vậy, cậu chắc chắn không thể nhìn nhầm được, bên hông người phụ nữ trên báo rõ ràng cũng có sợi dây và mặt trang sức y hệt!

Dù gặp ác mộng thấy bao nhiêu ma quỷ, cũng không gây tác động mạnh mẽ lên Lục Thính An bằng bức ảnh trên báo này.

Nếu người phụ nữ cổ dài và thi thể không đầu thật sự là cùng một người, vậy giấc mơ tối qua của cậu mang ý nghĩa gì? Là hiện trường vụ án sao? Nhưng cậu thực sự không thấy hung thủ là ai, vả lại người phụ nữ đó cũng đâu phải chết vì bị chặt đầu.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Nguyên chủ thường lui tới Bách Hối Môn, chắc hẳn có ấn tượng sâu sắc với các ca sĩ ở đó, biết đâu ý thức còn sót lại của anh ta đang quấy nhiễu thì sao.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe hơi của Lục Trầm Hộ, Lục Thính An vẫn thấy lòng bất an. Những sự việc và chi tiết này kết hợp lại với nhau khiến cậu càng nghĩ càng thấy rờn rợn.

Sở cảnh sát cách biệt thự khoảng hơn mười cây số. Lục Trầm Hộ quả thật rất sốt sắng với công việc của con trai, ông đi đường tắt, chỉ hai mươi phút đã đưa cậu đến trước cổng vòm của sở cảnh sát. Cánh cổng lớn mang phong cách lãng mạn châu Âu hiện ra ngay trước mắt Lục Thính An.

Lục Thính An tiện tay đội chiếc mũ cảnh sát lên đầu: “Giờ này rồi, sao cổng lại vắng tanh thế này?”

Đừng nói là mọi người đã vào vị trí hết rồi nhé?

Đi làm muộn để dò xét tình hình chẳng phải là 'truyền thống' của dân công sở sao?

Lục Trầm Hộ cũng quay kính xe xuống nhìn hai lượt: “Đúng là đi hết rồi.”

Động tác mở cửa xe của Lục Thính An khựng lại, cậu quay đầu hỏi: “Đi đâu ạ?”

"Đi họp chào mừng." Lục Trầm Hộ nói: “Có một nhân vật lớn từ đại lục tới, nghe nói muốn tổ chức lễ đính hôn ở Cảng Thành. An toàn của ông ấy là trên hết, nên phần lớn người trong sở đều bị mời đi 'uống trà', họp bàn triển khai công tác an ninh rồi.”

Lục Thính An như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.

Nói cho hay là đi triển khai, nói khó nghe hơn thì chính là đi làm vệ sĩ cho người ta.

Có thể điều động nhiều cảnh lực đến vậy ở Cảng Thành, Lục Trầm Hộ không hề nói quá, đây đúng là một nhân vật tầm cỡ.

Lục Trầm Hộ cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi vỗ vỗ vai con trai, từ ái dặn dò: “Đừng sợ, mấy việc vặt này không đến lượt tổ hậu cần các con đâu. Vào đi, trong tổ có cậu thanh niên tên A Hải, trước đây ba từng giúp nó, nếu không muốn làm việc gì thì cứ giao thẳng cho nó là được.”

Lục Thính An trong lòng kêu "Ối", “Thế này... không hay lắm đâu ba?”

Lục Trầm Hộ chẳng hề để tâm: “Có gì mà không hay? Con tưởng không có ba thì nó vào được sở cảnh sát chắc?”

Làm công việc nào mà chẳng cần chút khéo léo trong đối nhân xử thế. Ông cũng thấy cậu thanh niên đó thật thà, chất phác nên lúc trước mới chịu giúp một tay.

Cái cậu A Hải đó, vẫn luôn coi ông là quý nhân đấy.

Hôm nay Lục Trầm Hộ có vẻ rất bận, thúc giục Lục Thính An xuống xe. Không đợi cậu bước vào cổng lớn, ông đã nhấn ga, đánh lái một vòng rồi phóng xe đi mất.

Lục Thính An xách theo mũ cảnh sát nhìn theo, rồi nhẹ nhàng buông tay, vành mũ lại sụp xuống, gần như che khuất nửa khuôn mặt cậu.

"Chậc," cậu lẩm bẩm dưới vành mũ, thầm phàn nàn, “Ai chọn cỡ mũ thế không biết, đầu to thật.”

May mà cổng cũng chẳng có ai, cậu lười nâng vành mũ lên, cúi đầu bước vào cửa sở cảnh sát.

Chẳng hổ là nơi được Thành Huyền đạo trưởng dùng pháp khí tính ra, người chỉ cần biết sơ sơ về phong thủy cũng có thể nhận ra vị trí nơi này cực tốt.

Sở có trần nhà cao, không gian rộng rãi sáng sủa, cửa các phòng làm việc đều không đối diện cửa chính, trông rất đường hoàng, chính trực. Cửa sổ các phòng đều hướng về phía Đông, ngụ ý tử khí đông lai (khí tốt lành từ phương Đông tới).

Lục Thính An là người khá chú trọng đến môi trường làm việc và sinh hoạt, cậu tương đối hài lòng với nơi làm việc trước mắt. Mặc dù vài chỗ làm việc và góc phòng có vứt bừa bãi rác và tài liệu, nhưng dù là bàn làm việc bằng gỗ đỏ trông vững chãi, uy nghiêm hay những thứ khác, ấn tượng đầu tiên của cậu đều không tệ.

Đang vừa đánh giá vừa đi vào trong, cậu chạm mặt hai người đàn ông mặc thường phục đi từ cầu thang xuống.

Do tầm nhìn bị che khuất, Lục Thính An chỉ thấy được đôi chân dài thẳng tắp, bước chân vừa vững chãi vừa nặng nề, bộc lộ sự mất kiên nhẫn của chủ nhân.

Lục Thính An không có hứng thú chọc vào người đang khó ở, cậu cúi đầu nép sang một bên.

Cảm nhận được sự hiện diện của người khác, bước chân người đàn ông kia khựng lại, dường như liếc mắt về phía cậu.

Giây tiếp theo, một giọng nói không chút kiêng dè vang lên: “Không phải cậu nói đều đến nhà họ Tưởng hết rồi sao? Sao còn sót lại một người?”

Người đàn ông có một chất giọng rất hay, hơi trầm, trong trẻo mà lạnh lùng, lại ẩn chứa uy lực khiến người ta bất giác nể sợ.

Với kinh nghiệm lăn lộn trên mạng nhiều năm của Lục Thính An, đây đích thị là giọng nam thần chuẩn xịn.

Người đàn ông còn lại cũng có chút tò mò đánh giá Lục Thính An từ trên xuống dưới vài lượt, rồi lẩm bẩm: "Cao thế này... gầy thế này, chưa thấy bao giờ nhỉ." Anh ta gọi với: “Cậu là người mới à?”

Lục Thính An ung dung đáp: “Vâng, thưa sếp.”

Người đàn ông chân dài nghe vậy, không thèm bận tâm mà ra lệnh ngầm: “Đưa người mới đi cùng luôn.”

“Yes sir!”

Người đàn ông chân dài đi trước, người còn lại tụt lại hai bước, tỏ ra rất thân quen khoác vai Lục Thính An: “Đi thôi, lính mới.”

“Cậu nhóc cậu vận khí không tồi đâu, ngày đầu đi làm đã được theo sếp Cố đi hiện trường. Nếu không phải mấy hôm nay đội thiếu người, cơ hội thế này không đến lượt đám lính mới các cậu đâu. Lát nữa nhớ nhìn cho kỹ, học cho tốt, biết chưa?”

Lục Thính An: “...”

Cậu kìm nén cơn bực, ném lại một cái nhìn khinh khỉnh.

Cậu đã xuyên sách, quay về những năm 90 rồi mà vẫn còn phải nghe cái kiểu 'bánh vẽ' nơi công sở này sao.

Không đến lượt cậu thì thôi, cậu đâu phải loại tiện nghi gì, không thích ngồi văn phòng mà lại thích chạy đông chạy tây bên ngoài chắc?

Lục Thính An thầm phàn nàn vài câu, nhưng cơ thể lại rất thành thật đi theo.

Theo thói quen ngồi vào hàng ghế sau, Lục Thính An mới cảm thấy không khí có chút không ổn.

Theo một vài quy tắc ngầm nơi công sở, có phải bây giờ cậu nên ngồi ghế phụ thì sẽ lịch sự hơn không?

"Xin lỗi," cậu nói một câu không mấy thành ý, rồi đưa tay định mở cửa xe, “Tôi ra ghế trước ngồi.”

Cố Ứng Châu thờ ơ nhướng mi, ánh mắt không biết thế nào lại dừng trên bàn tay đang đặt ở khung cửa xe của cậu.

Một bàn tay rất trắng trẻo, non nớt, khớp xương rõ ràng, là kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành, nhưng móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, tròn trịa, viền móng lộ ra sắc hồng nhợt nhạt thiếu máu.

Thật khó tưởng tượng chủ nhân của đôi tay thế này lại là một cảnh sát. Cậu ta cầm nổi súng không? Lúc bắt tội phạm là cậu ta tóm được người hay tội phạm tóm cậu ta làm con tin?

Cố Ứng Châu không biểu lộ gì mà nhíu mày: “Ngồi yên đi, đừng lãng phí thời gian.”

Lục Thính An thu tay lại, chưa kịp có phản ứng gì thì một ngón trỏ màu da lúa mạch, mang theo vết chai mỏng đã đẩy vành mũ cảnh sát của cậu lên. Tầm nhìn trước mắt chợt sáng rõ.

“Đến đây chưa qua huấn luyện à? Không biết đội mũ phải để lộ mắt ra sao?”

Ánh mắt lãnh đạm của Cố Ứng Châu lướt qua, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lục Thính An, cả hai đều sững người.

Lục Thính An không ngờ người đàn ông có giọng nói hay này lại còn sở hữu ngoại hình nổi bật đến vậy: mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn, làn da màu lúa mạch càng làm tôn lên khí chất sắc bén của anh ta.

Kết hợp ngoại hình và cách gọi "sếp Cố", Lục Thính An nhanh chóng đoán ra thân phận của người này – đội trưởng đội trọng án số 1, Cố Ứng Châu, cũng là một trong hai nam chính tài trí hơn người trong truyện.

Vậy thì viên cảnh sát đang ngồi ở ghế lái này hẳn là cấp dưới thân thiết kiêm em họ của Cố Ứng Châu – Phó Dịch Vinh.

Phó Dịch Vinh vừa nhấn ga, đã liếc qua kính chiếu hậu thấy gương mặt quen thuộc của Lục Thính An, liền theo phản xạ đạp mạnh phanh.

“Mẹ kiếp! Sao lại là cậu?”

Phó Dịch Vinh quay đầu lại, trợn mắt nhìn Lục Thính An vẻ không tin nổi, giọng đầy chán ghét: “Sao cậu dai như đỉa đói thế, đuổi mãi không đi hả? Ở vũ hội theo đuổi sếp Cố không thành, nên cố ý thay bộ cảnh phục để tiếp cận anh ấy à? Làm ơn hiểu rõ giùm cái đi, sếp Cố nhà chúng tôi không thích đàn ông!”

Vẻ mặt Lục Thính An thoáng mờ mịt trong giây lát, vũ hội nào? Nguyên chủ trước đây từng có tiếp xúc với Cố Ứng Châu sao?

Nhưng sự ngơ ngác nhanh chóng bị thay thế bởi khó chịu, đôi môi mỏng của cậu mím chặt.

Ai quen biết Lục Thính An đều nói cậu là người tính tình tốt, sống kín đáo, nội tâm, chưa bao giờ to tiếng với ai.

Nhưng chỉ cần thân quen hơn một chút sẽ biết, cậu hoàn toàn không khoan dung như vẻ bề ngoài. Ngược lại, tính cậu không hề nhỏ nhen, sở dĩ không tranh cãi với người khác là vì không thèm để họ vào mắt mà thôi.

Phó Dịch Vinh không nhận ra cậu đang không vui, vẫn tiếp tục gào lên: “Xuống xe đi, Lục thiếu gia, bây giờ không phải lúc đùa giỡn.”

Lục Thính An khoanh tay trước ngực, ánh mắt càng lạnh hơn: “Không phải chứ sếp, trí nhớ sếp kém vậy sao? Mới mấy phút đã quên là anh kéo tôi lên xe này à?”

Khóe miệng Phó Dịch Vinh giật giật: “Ai mà biết là cậu!”

Lục Thính An mỉm cười: “Anh từng nghe câu 'mời thần dễ, tiễn thần khó' chưa? Giờ tôi xuống xe đi bộ về sở chắc chắn sẽ muộn giờ, lúc đó ai chứng minh giùm tôi rằng tôi thực ra là một cảnh sát tốt tuân thủ kỷ luật đúng giờ đây?”

Phó Dịch Vinh mặt mày như ăn phải phân, bịt mũi nói: “Tôi chứng minh.”

Lục Thính An cười khẩy một tiếng, quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Xin lỗi, trông anh không giống người tốt lắm. Lái xe đi.”

Vừa rồi cậu còn hơi ngượng ngùng khi ngồi ở hàng ghế sau, giờ đây lại khoanh tay lười biếng dựa vào lưng ghế, ra dáng lãnh đạo chỉ đạo. Đặc biệt là lúc ra lệnh cho tài xế, cái giọng điệu đó phải gọi là vô cùng tự nhiên.

Phó Dịch Vinh tức muốn hộc máu, định tự mình xuống xe lôi người ra thì nghe thấy Cố Ứng Châu phía sau nói: “Lái xe.”

Giọng anh vừa lạnh vừa trầm, Phó Dịch Vinh giận mà không dám nói, đành làm mặt lạnh khởi động xe.

Xe chạy rất nhanh, Lục Thính An cảm nhận được lực đẩy vào lưng rất mạnh, nhưng cậu không quan tâm. Phó Dịch Vinh càng tức giận cậu lại càng vui, thậm chí còn có tâm trạng đổi tư thế thoải mái hơn để chợp mắt.

Còn về người đàn ông có cảm giác tồn tại rất mạnh đang ngồi bên cạnh, cậu cũng lờ đi luôn.

Nguyên chủ có thể vì háo sắc quá độ mà từng tán tỉnh Cố Ứng Châu, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.

Cố Ứng Châu không thích đàn ông, chẳng lẽ cậu, Lục Thính An, lại là gay chắc?

Xin lỗi nhé, cậu không phải.

Từ sở cảnh sát đến hiện trường vụ án có một khoảng cách khá xa, trên xe Lục Thính An thế mà lại ngủ thiếp đi thật. Mãi cho đến khi xe dừng hẳn, tiếng ồn ào xung quanh vọng vào tai cậu mới mơ màng tỉnh giấc.

Nhà vệ sinh công cộng nơi xảy ra vụ án bị người dân vây kín như nêm cối, vậy mà hiện trường cần được bảo vệ nghiêm ngặt lại chỉ có hai người mặc đồ bảo an đứng chặn ở cửa WC. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play