Điều Thành Huyền đạo trưởng nói đương nhiên không phải kiểu "thái dương bổ âm" như trong Liêu Trai Chí Dị, mà tương tự như việc xây trường học trên bãi tha ma vậy: dương khí của người sống hưng thịnh thì tà ma không dám đến gần.

Tình trạng của Lục Thính An lúc này tuy rất tệ, nhưng theo ý Lục Trầm Hộ, có thể sống thêm ngày nào hay ngày đó.

Lục Trầm Hộ nhìn quanh quất mấy lần, nhíu mày: “Chẳng lẽ là do trong nhà nhiều phụ nữ quá? Đạo trưởng, hôm nay tôi sẽ đổi hết thành đàn ông, có phải cần mấy cậu trai trẻ không? Thanh niên trai tráng thì tinh lực dồi dào, dương khí mạnh.”

Trước đây Lục Thính An đúng là từng nhắc đến chuyện này, nói không muốn thấy quá nhiều phụ nữ trong nhà, bảo ông tìm mấy người đàn ông trẻ tuổi, nhanh nhẹn về giúp việc. Nhưng ông đã từ chối.

Đứa con này quen thói tùy hứng, bên ngoài thì trăng hoa khắp nơi. Ông quản không nổi đám đàn ông lêu lổng bên ngoài, lẽ nào đến người làm nam trong nhà cũng không quản được?

Giờ được Thành Huyền đạo trưởng nhắc, ông hối đến xanh ruột, giá mà sớm thuê người làm nam về thì có phải Lục Thính An đã khỏe mạnh hơn nhiều rồi không.

Thành Huyền đạo trưởng liếc mắt đã nhìn ra Lục Trầm Hộ đang nghĩ gì, ông lập tức giơ tay ngắt lời.

"Lục lão bản hiểu lầm rồi, không phải cứ là đàn ông thì dương khí sẽ mạnh. Dương khí, ví như mặt trời ban ngày, nếu thiếu đi thì tuổi thọ sẽ giảm sút mà không rõ nguyên do." Ngừng lại một lát, ông nói: “Lục thiếu gia cần tiếp cận người có năng lượng chính trực, tính cách mạnh mẽ, kiên cường.”

Nói xong, vẻ mặt Thành Huyền đạo trưởng trở nên có chút khó tả. Lục Trầm Hộ không để ý, nhưng Lục Thính An lại thấy rõ, đó là ánh mắt cụp xuống đầy vẻ châm biếm ngầm.

Lục Thính An biết Thành Huyền đang coi thường điều gì. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Lục Thính An và bốn chữ 'năng lượng chính trực' chẳng hề liên quan. Cậu ta nếu không phải phú nhị đại, đến hai chữ 'ăn chơi trác táng' còn chẳng xứng, nhiều lắm chỉ là thứ cặn bã xã hội. Tương tự, người chính trực sao lại muốn kết giao với một kẻ như cậu ta chứ.

Lục Trầm Hộ cau mày, thúc giục: “Lúc này rồi còn úp mở làm gì, ngài cứ nói thẳng cho tôi biết ai là người thích hợp nhất, tôi lập tức đi mời người về.”

Thành Huyền: “...”

Ông lưỡng lự, cuối cùng im lặng lấy ra một chiếc la bàn nhỏ bằng đồng từ bên hông.

Chiếc la bàn đồng có phần vỏ ngoài vuông vắn màu vàng kim, mặt trong có thể xoay 360 độ theo phương hướng, mỗi tầng khắc những thông tin khác nhau.

Kim la bàn luôn chỉ về hướng chính Bắc.

Khi mặt trong xoay tròn quanh Thiên Trì (phần trung tâm la bàn), Lục Thính An chỉ thấy la bàn biến đổi nhanh chóng, khoảng nửa phút sau, mặt trong và Thiên Trì hợp nhất. Kim la bàn chỉ vào các chữ: Hư cửu thiếu (Hỏa), Nguy thập lục (Hỏa), Tử Nhâm, Phá…

Lục Trầm Hộ căng thẳng ghé sát lại, nhìn những chữ nhỏ li ti trên la bàn đến hoa cả mắt: “Có ý gì vậy?”

Thành Huyền đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi giải thích: "Kết hợp mệnh cách của Lục thiếu gia và huyền cơ la bàn, cậu ấy có lẽ vẫn còn cứu được. Hỏa khí vượng, hướng bảy giờ theo giờ Thần... Thiên cơ chỉ về phía hơn mười cây số, đó là phố An Bình –" Ông ta ngập ngừng một cách kỳ lạ hai giây rồi thốt ra ba chữ: “Sở cảnh sát.”

"Đùa gì vậy?" Lục Trầm Hộ kinh hãi, “Con trai tôi dù có hư đốn đến mấy, tôi cũng không thể tống nó vào tù được!”

Thành Huyền: “...”

Bị đạo trưởng nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc vài giây, Lục Trầm Hộ mới bừng tỉnh: "Ý ngài là, bảo con trai tôi đến sở cảnh sát để xua âm khí?" Ông vỗ đầu một cái, “Đúng rồi! Nói về chính khí, ai bì được với mấy vị cảnh sát chứ, họ toàn là những người vì chính nghĩa mà không màng sống chết.”

Được gợi ý một câu, tư duy của Lục Trầm Hộ lập tức thông suốt.

Theo ý Thành Huyền, Lục Thính An ở cùng các cảnh sát càng lâu càng tốt. Về việc này, Lục Trầm Hộ nghĩ ra hai phương án, đầu tiên là 'đại nghĩa diệt thân', tống con trai vào tù.

Chẳng phải có câu, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? À không, phải là không vào sở cảnh sát, lấy đâu ra dương khí chứ.

Nhưng phương án này vừa lóe lên đã bị ông dập tắt.

Chưa nói đến việc cậu con trai cưng của ông không chịu nổi cảnh tù tội, mà trong tù thì có gì tốt đẹp chứ? Toàn kẻ phạm pháp làm càn, không lây thói xấu cho con trai ông đã là may.

Kế hoạch A bị gạt phắt đi, Lục Trầm Hộ nhanh chóng nghĩ đến kế hoạch B: Muốn đường đường chính chính ở lại sở cảnh sát cũng đâu có khó, trực tiếp biến Lục Thính An thành một thành viên trong đó là được! Cảnh sát làm việc tại sở cảnh sát, đó là chuyện hoàn toàn hợp lý, danh chính ngôn thuận.

Lục Trầm Hộ liếc Thành Huyền một cái, rồi lặng lẽ kéo Lục Thính An sang một bên, thì thầm: “Chuyện này liên quan đến tính mạng con, lần này nhất định phải nghe lời cha, bắt đầu từ mai con đến sở cảnh sát làm việc.”

Lục Thính An không phản đối, nhưng rất tò mò: “Sở cảnh sát đâu phải nơi con muốn vào là vào được?”

Lục Trầm Hộ đáp: “Mấy đội như đội đặc nhiệm hay đội điều tra trọng án thì không vào được, chứ đội hậu cần chẳng lẽ lại không được sao? Với lại, làm sao ba yên tâm để con đi bắt tội phạm được, nguy hiểm lắm. Ba sẽ lo liệu hết, đến lúc đó con cứ việc ngồi văn phòng cho đủ thời gian là ổn.”

Lục Thính An chớp mắt, lần đầu tiên cậu biết cảm giác được 'người nhà lo lót' nó như thế nào.

Thấy cậu không nói gì, Lục Trầm Hộ tưởng cậu không vui, bèn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba biết con ấm ức, nhưng chẳng phải là hết cách rồi sao? Mẹ con mất sớm, nhà họ Lục ta chỉ còn mình con là độc đinh, lỡ con có mệnh hệ gì, trăm năm sau xuống dưới ba biết ăn nói sao với mẹ con.”

Nói rồi, Lục Trầm Hộ cố nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.

Lục Thính An nhìn mà giật giật đuôi mày: “Con có nói không đi đâu.”

Nguyên chủ sớm đã bỏ học, cũng chẳng buồn tốn chút tâm tư hay công sức nào vào việc học quản lý sản nghiệp nhà họ Lục, suốt ngày chỉ tụ tập với đám bạn xấu bên ngoài ăn chơi lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt. Lục Thính An không quen biết đám bạn đó, cũng lười học theo nguyên chủ giả vờ thân thiết với họ. Thế nên nhất thời, ngoài việc ở nhà ra, cậu thật sự chẳng có gì để làm.

Nếu được đến sở cảnh sát làm việc, đối với Lục Thính An giai đoạn này mà nói lại là chuyện tốt. Muốn biết nơi nào nhiều chuyện hóng hớt nhất Cảng Thành, chắc chắn là sở cảnh sát. Những chuyện kỳ lạ, tin tức bên lề có thể giúp cậu nhanh chóng tìm hiểu về thế giới này.

Lục Trầm Hộ cẩn thận quan sát vẻ mặt con trai, xác định cậu nói thật lòng xong mới cười tươi rói.

“Tốt, tốt! Ba đi sắp xếp ngay đây.”

Rất nhanh sau đó, Lục Trầm Hộ đưa Thành Huyền đạo trưởng rời đi. Trước khi đi, ông còn mời đạo trưởng vào phòng sưu tầm của mình chọn một món đồ cổ giá trị để tỏ lòng biết ơn.

Không có Lục Trầm Hộ ở nhà, biệt thự trở nên vô cùng yên tĩnh. Các cô hầu gái không dám nhìn thẳng vào Lục Thính An, lúc đi ngang qua cậu đều cúi gằm mặt, bước chân nhẹ nhàng hết mức.

Lục Thính An không thấy có gì không tự nhiên cả, sau khi ăn sáng trong sự tĩnh lặng, cậu lặng lẽ vào thư phòng.

Một lúc lâu sau không thấy cậu ra ngoài, các cô hầu gái mới dám tụ lại thì thầm với nhau.

“Lúc nãy đúng là dọa chết tôi, cứ tưởng ai trong chúng ta lại sắp ăn đòn của cậu ấy rồi chứ. Nhưng mà mọi người có thấy không, thiếu gia lạ lắm, tôi chưa từng thấy cậu ấy im lặng như vậy bao giờ.”

Một người hầu khác đang dọn bàn ăn tiếp lời: “Chắc là sợ vỡ mật rồi. Nghe nói Thành Huyền đạo trưởng là khách quý của Lục tiên sinh, tính toán vừa chuẩn vừa linh nghiệm mới giúp nhà họ Lục phất lên không ngừng. Giờ đạo trưởng nói thiếu gia sống không quá hai năm, chẳng làm cậu ấy sợ đến mức không nói nên lời là gì.”

Nghe thế, mấy người lộ vẻ hả hê.

Các cô đều từng bị Lục Thính An lăng mạ. Lúc mới vào nhà họ Lục, thấy cậu ta đẹp trai như vậy, các cô còn thầm nuôi mộng được gả vào làm phượng hoàng, kết quả ngay ngày đầu tiên đã vỡ mộng.

Lục Thính An có gương mặt thiên thần trắng trẻo, nhưng tính cách lại còn ác độc hơn cả ma quỷ. Việc nhà chỉ cần hơi không vừa ý cậu ta, bình hoa, thắt lưng, thậm chí cả ghế cũng có thể trở thành công cụ để cậu ta hành hạ người khác.

“Không phải tôi độc miệng, chứ người như thiếu gia chết đi mới tốt. Mọi người nói xem tại sao ông trời lại cho cậu ta đường sống làm gì chứ? Đúng là tai họa sống ngàn năm mà.”

"Thôi, thôi." Người hầu đã làm việc lâu năm ở nhà họ Lục xua tay, “Đến sở cảnh sát thì đã là chuyện tốt sao? Đừng quên các vị cảnh sát ghét nhất là hạng người như Lục thiếu gia đấy, họ đời nào để cậu ta yên ổn.”

Dừng một chút, bà tiếp tục hòa giải: “Lục tiên sinh đối xử với chúng ta không tệ. Tôi biết mọi người có nỗi khổ riêng, nhưng những lời này vẫn nên bớt nói lại, ác giả ác báo thôi.”

Cô hầu gái định nói thêm gì đó, thì đột nhiên trên lầu, từ phía thư phòng vọng xuống tiếng 'Rầm!' lớn, như có vật gì nặng rơi xuống đất. Các cô lập tức sợ đến tái mặt, vội vàng tản ra tứ phía…

Ngày thứ hai sau khi xuyên sách, Lục Thính An thấy mình cũng tạm thích nghi được, vấn đề duy nhất chưa có lời giải lúc này chính là việc bị bóng đè.

Giấc mơ đêm nay của cậu không còn kỳ lạ hay thay đổi nữa, mà lặp đi lặp lại hình ảnh một người phụ nữ.

Cô mặc bộ sườn xám thêu hoa màu vàng nhạt, eo thắt sợi tơ hồng, tay cầm chiếc quạt lông vũ trắng, mái tóc vấn cao cài một cây trâm bộ diêu (trâm có tua rua) và hai đóa hoa, mỗi bước đi lại vang lên tiếng 'leng keng' vui tai.

Đây là một người phụ nữ thế nào nhỉ? Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lục Thính An đã thấy cô ta đẹp, nhưng so với gương mặt và vóc dáng, cậu lại càng ấn tượng với khí chất của cô ta hơn.

Cô ta không còn trẻ, lúc đi ngang qua, cậu thậm chí thấy rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng chính những dấu vết thời gian ấy lại khiến cô ta toát lên vẻ trí thức, chín chắn đầy cuốn hút. Lục Thính An đã gặp rất nhiều người, nhưng cô ta là một trong số ít người hiếm hoi để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần là sự ngưỡng mộ.

Cô ta đi đôi giày cao gót mảnh, bước lên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu rọi gương mặt. Dưới nền nhạc du dương, cô ta duyên dáng cất lên giọng hát trong trẻo, thanh thoát, rót vào tai những người ngồi dưới.

Lục Thính An mơ hồ đoán ra nghề nghiệp của cô ta.

Khung cảnh xa hoa lộng lẫy cùng giọng ca say đắm lòng người dễ dàng cuốn người ta vào thế giới mộng ảo, nhưng sợi dây căng thẳng trong lòng Lục Thính An lại không hề vì thế mà chùng xuống.

Cậu chưa từng đến hội quán này, cũng chưa từng gặp người phụ nữ này. Kết hợp với kinh nghiệm bị bóng đè hai ngày qua, giấc mơ đêm nay chắc chắn không hề đơn giản.

Chẳng lẽ vì thấy gan cậu lớn hơn nguyên chủ, nên ma quỷ và bối cảnh trong mơ cũng được nâng cấp theo?

Đang miên man suy nghĩ, cảnh tượng kỳ dị đột ngột xuất hiện trên sân khấu: chiếc micro bỗng rơi xuống đất, như thể bị xô ngã trong lúc giằng co, phát ra tiếng 'Rít——' chói tai.

Chiếc quạt lông của người phụ nữ rơi xuống, cây trâm trên đầu lệch đi. Cô ta bị một lực lượng vô hình nhấc bổng lên, hai chân vùng vẫy điên cuồng trong không trung. Nhưng cô ta không tài nào thoát ra được, chỉ có thể gắng sức bấu chặt lấy cổ mình, như muốn kéo thứ gì đó ra.

Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của cô ta đỏ bừng lên, rồi dần chuyển sang tím bầm như gan lợn, cuối cùng đôi mắt trợn trừng…

Sắc mặt Lục Thính An tái mét, cậu bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Cậu định tiến lên giúp gì đó, nhưng phía trước như có một bức tường vô hình, làm cách nào cũng không thể lại gần. Cậu đành trơ mắt nhìn người phụ nữ tắt thở, làn da tím bầm nhuốm màu chết chóc.

Người phụ nữ đã chết không còn bị treo lơ lửng nữa, cô ta rơi phịch xuống đất, thân thể gập lại thành một góc độ kỳ quái.

“...”

Lục Thính An lặng lẽ nhìn cô ta, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, có chút tiếc nuối.

Cơn bóng đè này quả nhiên lợi hại, ma quỷ tạo ra còn thật hơn hôm qua, lại còn biết cách điều khiển cảm xúc của cậu nữa. Cậu không thích nhìn cảnh hồng nhan bạc mệnh.

Như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, cổ người phụ nữ 'rắc rắc' rung lên hai tiếng, rồi từ từ, cứng đờ quay về phía Lục Thính An. Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cổ cô ta đột ngột kéo dài ra, cái đầu bay vụt đến trước mặt cậu.

"Ngươi đã thấy." Giọng người phụ nữ không còn trong trẻo như trước, mà khàn đặc như tiếng giấy nhám cọ trên nền xi măng, phát ra từ lồng ngực của cái xác cách đó không xa. “Là ai giết ta? Ngươi thấy ai đã giết ta!”

Lục Thính An: "..." A?

Sao vừa mở miệng đã nói lời vô căn cứ thế nhỉ? Cậu thấy gì chứ, cậu có thể thấy được gì? Hiện trường ngoài một người một ma là họ ra, đến con kiến còn chẳng có.

Cậu khôn ngoan giữ im lặng, nhưng người phụ nữ không chịu buông tha, giọng tra hỏi càng thêm sắc lẻm…

Sáng hôm sau, Lục Thính An bị tiếng đập cửa của Lục Trầm Hộ đánh thức. Lúc mở mắt, hơi thở cậu vẫn còn gấp gáp.

May mà tỉnh lại, nếu không chắc cậu đã bị cái cổ của người phụ nữ kia siết đến nghẹt thở rồi.

Chuyện có thể chết trong mơ hay không thì chưa chắc, nhưng cậu dám chắc việc phải nhìn đi nhìn lại một mỹ nhân diễm lệ biến thành nữ quỷ cổ dài chẳng thú vị chút nào.

Lục Thính An xuống giường mở cửa, bên ngoài là Lục Trầm Hộ đang phấn chấn dúi một bộ cảnh phục vào lòng cậu.

“Ngày đầu đi làm, ba nghĩ không nên đến trễ. Bộ đồ này con cứ tạm mặc mấy hôm đi.”

Lục Thính An ôm bộ đồng phục, gật đầu.

Khi xuống lầu lần nữa, Lục Thính An đã thay xong quần áo. Lúc cậu xuất hiện ở sảnh chính, mọi người có mặt đều sững sờ. Vị thiếu gia nhà họ Lục này, tuy hư hỏng ngu ngốc, nhưng quả thật không hề xấu xí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play