Chừng năm phút sau, tiếng then cài cửa gỗ mới khẽ vang lên. Cánh cửa hé mở, để lộ nửa khuôn mặt của một người phụ nữ.
“Xin hỏi, hai anh tìm ai?”
“Đây là nhà của Dạ Quang phải không?” Cố Ứng Châu không đẩy cửa mà chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ, chờ đợi câu trả lời của cô.
Vẻ mặt người phụ nữ không có nhiều thay đổi.
Nói đúng hơn, cô ta cúi mắt xuống, khiến hai người không thể thấy rõ cảm xúc của cô ta có dao động hay không.
Trời lạnh, sống ở ven biển lại càng nhiều gió, người phụ nữ bên trong mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nỉ có lót lông màu xám đậm, chân đi một đôi bốt đi tuyết. Dù mặc rất nhiều lớp áo, vẫn có thể nhìn ra bụng cô ta đã nhô cao, ít nhất cũng phải được bảy tháng.
Cô ta để mặt mộc, có lẽ vì ít khi ra ngoài nên da mặt rất trắng, môi cũng hơi tím, không biết là do lạnh hay do mệt mỏi vì mang thai. Mái tóc dài được búi gọn sau đầu, vài lọn tóc lòa xòa hai bên má, che đi gần nửa khuôn mặt, khiến người khác khó mà quan sát được những biểu cảm nhỏ nhất của cô ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play