Lục Thính An quay đầu đi. “Không ăn, hôm nay dù có chết đói, chết ở ngoài đường cũng tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì anh đưa.”
Vừa chạm vào thi thể, tay cậu còn chưa rửa, tuy trong quá trình khám nghiệm tử thi luôn đeo găng tay, sau đó cũng đã dùng khăn ướt cồn do Lê Minh đưa để lau tay, nhưng dù sao cũng chưa được rửa qua bằng nước sạch, ai biết được có vi khuẩn cứng đầu nào còn sót lại hay không.
Cố Ứng Châu thấy cậu kiên quyết, cũng không khuyên nhiều. Anh cắn một miếng thịt, bình tĩnh nhai, hoàn toàn không giống như vừa xem xong khám nghiệm tử thi.
Vệ Hoành không có thời gian để nướng thịt, thịt để trên vỉ nướng hơi lâu, có chút khô. Nhưng nhìn chung vẫn ổn, có một hương vị riêng.
Chưa đi xa, sau lưng lại vang lên giọng của Lê Minh. “Người là sắt cơm là thép, trước khi phá án phải lấp đầy bụng chứ? Sao thịt vẫn còn nhiều thế này, các anh không ăn nữa à, sếp Vệ, sếp Tằng, mỗi người một ít nhé?”
"Thôi thôi." Hai người mặt mày khổ sở, đồng thời xua tay từ chối.
Trong mũi đến giờ dường như vẫn còn ngửi thấy mùi thối của thi thể, món thịt nướng vừa rồi còn thơm nức, giờ nhìn thêm một cái cũng thấy ngấy, buồn nôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play