Khó khăn lắm mới tiễn được người đi, khi trở về văn phòng, Hồ Trấn mệt đến nỗi uống một hơi hết cốc nước lớn. Thân thể mệt, lòng càng mệt hơn.
Làm nghề này của họ là vậy, đối nhân xử thế phải khách quan, không thể theo ý muốn chủ quan của mình, cho nên khi đối mặt với mẹ của Phùng Tứ Nguyệt, ông chủ yếu là dỗ dành. Thực ra trong lòng ấm ức đến mức nào, chỉ có mình ông biết.
Về đến văn phòng, ông không nhịn được mà than thở.
“Tôi thật sự không chịu nổi, làm mẹ ai cũng thấy con mình vô tội sao? Còn chạy đến sở cảnh sát gây rối, các người có biết vừa rồi tôi tức giận đến mức nào không, tôi muốn dẫn bà ta đến phòng pháp y xem nạn nhân bị con gái bà ta hãm hại đáng thương đến mức nào! Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngoan như vậy, còn trẻ mà số phận đã lận đận không nói, lại còn gặp phải ác quỷ như Phùng Tứ Nguyệt, bà nội nó đến giờ vẫn không biết nó thực ra đã bị người ta hại từ lâu rồi. Mấy cô gái được cứu trong bệnh viện cũng vậy, đều không ra hình người... Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại còn có người ra mặt biện hộ cho Phùng Tứ Nguyệt, bà ta nào biết, sở dĩ bà ta không bị nhiều gia đình nạn nhân quấy rối, cũng là vì cảnh sát chúng ta đã phong tỏa thông tin của bà ta, ngầm bảo vệ bà ta.”
Nhớ lại lúc nãy ở dưới lầu, mẹ của Phùng Tứ Nguyệt cứ níu chặt tay Chu Chính đòi đưa Phùng Tứ Nguyệt về nhà, Hồ Trấn tức ơi là tức.
Du Thất Nhân rất hiểu cảm giác của ông, trong số những người có mặt, chỉ có Hồ Trấn là đã kết hôn và có con, lòng ông cũng mềm yếu, việc ông đồng cảm hơn với vụ án này là điều bình thường.
Vỗ vai ông, cô an ủi: “Được rồi anh Trấn, chúng ta nên mừng vì đã bắt được Phùng Tứ Nguyệt trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, nếu không số nạn nhân sẽ chỉ ngày càng nhiều.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play