“Cậu từng thấy rồi?”
Trong phút chốc, vài ánh mắt ở hàng ghế sau đồng loạt đổ dồn về phía Phó Dịch Vinh, Cố Ứng Châu cũng nhìn cậu ta, ánh mắt nghiêm túc hơn lúc nãy một chút.
Phó Dịch Vinh hiếm khi có được cảm giác được mọi người chú ý như vậy. Cậu ta lại nhìn kỹ thêm vài lần để chắc chắn hình vẽ trùng khớp với ký ức, một lúc sau mới hỏi ngược lại Cố Ứng Châu: “Anh còn nhớ Lý Thước không?”
Cố Ứng Châu chỉ suy nghĩ một giây: “Không quen.”
Không phải không nhớ, mà là không quen. Điều này có nghĩa là người này hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào trong ký ức của anh.
Phó Dịch Vinh cười gượng một tiếng, giới thiệu sơ qua thân phận của người này.
“Hơn mười năm trước, trước khi gia đình cậu ta sa sút, cậu ta là bạn học cấp hai của em. Có một thời gian em với anh không được hòa thuận cho lắm, còn tìm người chặn đánh anh, cậu ta chính là người anh em tốt đi đầu cho em. Tiếc là cả đám chúng em không đánh lại được một mình anh, răng cửa của Lý Thước còn bị anh đấm rụng một chiếc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play