Đường Thu Thu buồn bã quay về, hôm nay cô ấy chạy cả một ngày bên ngoài, cũng không có công xưởng nào tuyển, bây giờ cô ấy vừa mệt vừa đói.
Đẩy cửa ra, mùi thơm nức mũi xộc đến, Đương Thu Thu cố gắng ngửi lấy: "Không phải ảo giác."
Cô ấy nhanh chân chạy vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, màu sắc, rồi cả mùi hương bay thoang thoảng xung quanh, vừa ngửi đã biết những món này đều là món ngon.
"Mấy món này là cô làm sao?" Đường Thu Thu kinh ngạc hỏi Mộc Ly. Không ngờ cô còn có tay nghề như vậy.
Khi nhìn thấy gương mặt Mộc Ly mịn màng trơn bóng, không hề có vết sẹo, Đường Thu Thu không kiềm được hô lên, chỉ vào mặt Mộc Ly, vẻ mặt không tin nổi: "Cô... Mặt của cô..." Vết sẹo trên mặt cô? Sao lại không thấy đâu rồi?
Mộc Ly sờ vào mặt mình: "Tôi chữa khỏi rồi, ăn cơm đi." Mấy ngày qua đầu óc cô không tỉnh táo, khiến Đường Thu Thu vất vả chăm sóc cô, nói chuyện với cô, nếu không chắc chắn cô sẽ không thể tỉnh lại nhanh như vậy được.
"Cô là bác sĩ?" Đường Thu Thu cảm thấy đầu óc choáng váng, có cảm giác khó tin không chân thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT