Hướng Nghị nhận thư, mở ra xem, giữa những hàng chữ đầy ắp sự quan tâm khiến vành mắt anh bất giác đỏ lên, anh khịt mũi, cố nén nước mắt: "Bác Triệu, lần này bác sẽ ở lại Vân Thành bao lâu?"
"Nhiều nhất là một tuần, lần này bác đến chủ yếu là để xem bệnh cho Cố Chấn Quốc. Mấy hôm trước, nhà họ Cố tìm được một cây nhân sâm trăm năm cho ông cụ nhà họ Hàn, lần này là Hàn Tĩnh đã gọi điện nhờ bác đến Vân Thanh chữa bệnh giúp Cố Chấn Quốc".
"Tên tiểu nhân Hàn Tĩnh kia rất biết nịnh nọt ông Hàn", Hướng Nghị nhếch miệng trào phúng. Nhà họ Hướng và nhà họ Hàn vốn ở cùng một khu, từ nhỏ anh đã không thích Hàn Tĩnh, tên kia mặt ngoài thì có vẻ hòa nhã thân thiện, nhưng sau lưng lại là một tên tiểu nhân gian trá.
"Bác Triệu, bác không cần vì con mà đắc tội với Hàn Tĩnh đâu, bác vẫn nên đến nhà họ Cố một chuyến đi", Hướng Nghị nói với Triệu Hà Sơn. Không phải anh sợ Hàn Tĩnh, từ nhỏ đến lớn, anh và Hàn Tĩnh đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa một lần nào anh thua cả. Có điều, dù sao bác Triệu cũng không phải người của mười gia tộc lớn, tuy bác ấy có quan hệ mật thiết với nhà anh, nhưng nếu muốn, Hàn Tĩnh vẫn có thể dễ dàng đối phó với bác ấy.
"Bác không sao đâu", Triệu Hà Sơn lắc đầu cười. Ông lăn lộn trong giới y học nhiều năm như vậy, nào phải không đâu, Hàn Tĩnh muốn đối phó ông thì cũng phải xem xem bản thân có bao nhiêu phân lượng.
Tuy nhà họ Hàn rất mạnh, nhưng Hàn Tĩnh cũng chỉ là một tên hậu bối, mặc dù trong tay hắn nắm giữ một lực lượng nhất định nhưng hắn sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà đối phó ông. Lần này ông bằng lòng đến Vân Thành mục đích chủ yếu là để thăm Tiểu Nghĩ, xem thử cuộc sống của cậu nhóc này có ổn không.
"Hàn Tĩnh vốn là tên điên, hắn có thể làm ra bất kỳ điều gì", nghĩ đến Hàn Tĩnh, Hướng Nghị không khỏi nhíu mày. Mấy năm nay, không biết hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám, cũng may mà anh Liệt không đơn giản, nếu không đã sớm rơi vào tay tên kia.
Nhà họ Hàn và nhà họ Hướng vốn khác biệt, nhà họ Hướng một lòng nghiên cứu y thuật, không có hứng thú tranh quyền đoạt lợi. Còn nhà họ Hàn lại tôn vinh thực lực, nếu muốn trở thành người kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Hàn thì nhất định phải có thực lực mạnh mẽ, có năng lực, dù là tranh đấu gay gắt, không từ thủ đoạn thì cũng không vấn đề gì.
Thế nên, dù con cháu đấu đá kịch liệt, các vị trưởng bối nhà họ Hàn vẫn nhắm một mắt mở một mắt.
"Dạo này anh Liệt có ổn không?", đã rất lâu rồi anh không liên hệ với Hàn Liệt, cảm thấy rất nhớ anh ấy.
"Đã lâu rồi bác không gặp cậu Liệt, tuy nhiên, bác nghe nói cậu ấy bị thương, vừa tỉnh lại không bao lâu".
"Đã có chuyện gì? Sao anh ấy lại bị thương?", Hướng Nghị lo lắng hỏi. Anh Liệt là người anh em tốt nhất của anh, lúc trước, nếu không nhờ anh Liệt cứu giúp, sợ rằng anh đã sớm không còn tồn tại trên đời này rồi.
Triệu Hà Sơn lắc đầu: "Bác cũng không rõ lắm".
"Chắc chắn có liên quan đến tên tiểu nhân Hàn Tĩnh kia", Hướng Nghị nắm chặt cái ly trong tay, mắt anh đầy lửa giận. Đợi khi về, anh sẽ gọi điện cho anh Liệt.
"Tiểu Nghị, tốt nhất con đừng dính líu vào chuyện của nhà họ Hàn", Triệu Hà Sơn nhìn Hướng Nghị lớn lên, nên biết rất rõ mối quan hệ thân thiết giữa anh và Hàn Liệt, có điều tình huống của nhà họ Hàn quá mức phức tạp.
"Con biết rồi", Hướng Nghị gật đầu.
"Triệu thần y! Cậu Hướng! Thật khéo nha! Không ngờ lại gặp hai người ở đây", một âm thanh mừng rỡ vang lên, viện trưởng Ngô cười ha hả bước tới. Anh ta biết Hướng Nghị và Triệu Hà Sơn đang ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh từ trước nên đã cố ý tìm đến.
"Viện trưởng Ngô!", Hướng Nghị mỉm cười gật đầu với viện trưởng Ngô. Hiện tại anh đang thiếu người này một món nợ ân tình.