Cố Ngọc Đình sửng sờ giây lát rồi gào lên như điên: "Nếu không phải anh làm chuyện có lỗi với tôi thì sao tôi lại không tin tưởng anh? Anh định ly hôn với tôi là để có thể ở bên cạnh con hồ ly tinh đó à?"
"Đúng là không nói lý mà!", Giang Hạ không muốn nói thêm bất kỳ điều gì với Cố Ngọc Đình, anh ta xoay người rời đi.
Cố Ngọc Đình lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Giang Hạ, nắm đấm dần siết chặt, đến nỗi móng tay đâm vào thịt lúc nào, cô ta cũng không phát giác: "Anh sẽ phải hối hận".
Còn con hồ ly tinh kia nữa, cô ta cũng sẽ không tha cho ả.
Mộc Ly đi theo Tưởng Dũng quẹo bảy lần tám lượt, cuối cùng đi đến trước một cái sân nhỏ.
Tưởng Dũng đẩy cửa ra, mời Mộc Ly vào: "Bác sĩ! Cô ngồi chờ một lát, tôi đỡ bố tôi ra".
"Ừm", Mộc Ly dựng chống xe rồi ngồi trong sân chờ.
Một lát sau, Tưởng Dũng đỡ bố anh ta ra, sắc mặt ông lão có vẻ khó coi hơn ngày hôm qua.
"Bác sĩ! Cô khám cho bố tôi xem sao, sáng nay ông ấy bắt đầu thấy khó chịu", Tưởng Dũng đỡ ông lão đến ngồi đối diện Mộc Ly.
Hôm qua Mộc Ly đã xem mạch cho ông lão rồi nên cũng hiểu đại khái bệnh tình của ông: "Anh dìu bố anh vào trong đi, cởi áo ông ấy ra, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông ấy".
Cô không muốn lãng phí thời gian, lúc này, cô đang rất háo hức mong chờ lực công đức đầy, để xem Cửu Chuyển Linh Lung Tháp sẽ đem đến cho cô bất ngờ như thế nào.
"À, được", Tưởng Dũng vội nghe theo cô, đỡ bố mình vào phòng.
Mộc Ly đứng dậy theo sau hai người, đợi sau khi Tưởng Dũng cởi quần áo của ông lão ra, cô bắt đầu dùng châm đâm vào huyệt đạo của ông.
Ban đầu, ông lão có hơi sợ, nhắm nghiền mắt, nhưng sau khi châm được đâm vào, ông ấy không hề cảm thấy đau đớn nên cũng dần dần thả lỏng.
Tưởng Dũng chăm chú quan sát từng động tác của Mộc Ly, tuy anh ta chưa từng nhìn thấy bác sĩ châm cứu, tuy nhiên, chỉ cần nhìn thủ pháp của Mộc Ly cũng có thể thấy được y thuật của cô rất tốt.
Ông lão cảm thấy ngực lành lạnh, dường như có một luồng khí đang xoa dịu phổi của ông, khiến ông cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng.
Mộc Ly cầm ngân châm trong tay, lần lượt rút ra, đâm vào, động tác lưu loát và dứt khoát.
Thời gian dần trôi, trán cô bắt đầu rịn ra mồ hôi, cô lại đâm ngân châm vào và rút ra một lần nữa, cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa thu ngân châm vào túi, cô vừa nói: "Bệnh của bố anh đã chữa khỏi, tuy nhiên cần phải điều dưỡng thêm một thời gian ngắn, tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc, lát nữa anh đến tiệm thuốc bốc thuốc nhé".
"Được", Tưởng Dũng kích động gật đầu, nhưng chợt nhớ đến việc bản thân không có tiền bốc thuốc, anh ta hỏi với giọng chua chát: "Có... có thể không uống thuốc không?"
Mộc Ly có hơi sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, liền gật đầu: "Vậy thì nghỉ ngơi một thời gian!"
"Được! Cám ơn! Cám ơn!", Tưởng Dũng kích động nói lời cảm tạ với Mộc Ly.
Mộc Ly gật đầu đáp lễ rồi xoay người rời đi.
"Tiểu thần y! Cô chờ một chút!", Tưởng Dũng gọi cô lại, rồi nhanh chân chạy vào phòng.
Một lát sau, anh ta cầm một cái vòng phỉ thúy chạy ra: "Tiểu thần y, vật này tặng cô, cám ơn cô đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi".
Mộc Ly liếc nhìn vòng phỉ thúy, đó là một chiếc vòng ngọc hoàn mỹ, không chút tỳ vết, toát ra màu xanh biếc mê người, thứ màu xanh tươi mát thấm vào từng tấc ruột gan, dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng rực rỡ, đẹp kinh tâm động phách, như mộng như ảo. Đây là chiếc vòng lục phỉ thúy đế vương hàng thật giá thật, tuy ở thời đại này không đáng tiền, nhưng tương lai thì giá trị của nó không gì đong đếm được.
"Không cần đâu, anh giữ lại đi", ngay từ đầu cô đã không định lấy tiền.
"Tiểu thần y, cô nhận đi, nếu không thì chúng tôi sẽ rất áy náy", Tưởng Dũng nhét vòng phỉ thúy vào tay Mộc Ly. Anh ta không thích nợ ân tình của người khác, hôm qua nếu không phải đến bước đường cùng, anh ta cũng sẽ không nghĩ ra cách hại người như vậy. May mà gặp được cô.
"Đúng đó, cô nhận lấy đi", ông lão ở bệnh cạnh nói thêm vào. Sau khi được Mộc Ly trị liệu, ông cảm thấy cơ thể có lực hơn rất nhiều, tinh thần cũng thoải mái hơn.