Vốn dĩ chủ nhân thân thể này chưa từng được đi học, sau khi gặp vợ chồng ông Tống, mỗi lần cô đến chuồng bò, ông Tống đều sẽ dạy một ít chữ cho cô.
"Cái con bé này, ha ha ha ha...", ông Tống cười ha hả.
Nhìn thấy ông Tống tràn đầy sinh lực, hốc mắt bà Tống dần đỏ lên. Tốt quá! Ông ấy đã lấy lại tinh thần rồi! Nếu bọn họ còn cơ hội quay về, bà nhất định sẽ đưa nhóc Ly cùng về.
Mộc Ly nán lại chuồng bò trong chốc lát rồi chào tạm biệt đôi vợ chồng già. Giờ giá trị công đức của cô đã đạt đến 85 điểm, chỉ cần giúp 2 người chữa bệnh nữa thì cô có thể mở ra Cửu Chuyển Linh Lung Tháp rồi.
Lý Mai trông thấy Mộc Ly từ đằng xa, mắt cô ta đảo một vòng, rồi lén lút trốn đằng sau một gốc cổ thụ. Gần đó có một con sông nhỏ, đợi khi Mộc Ly đi qua, cô ta sẽ đẩy Mộc Ly rơi xuống sông.
Vừa nãy, cô ta nhìn thấy cái gã bệnh hủi trong thôn đang lảng vảng cách đó không xa, đợi Mộc Ly rơi xuống sông, cô ta lại khiến gã bệnh hủi kia xuống đó cứu Mộc Ly, đến lúc đó, Mộc Ly nhất định phải gả cho bệnh hủi. Hướng Nghị và Mộc Ly coi như xong, Hướng Nghị là của cô ta, đừng ai mơ tưởng cướp lấy anh ấy.
Mộc Ly liếc nhìn gốc đại thụ, miệng thoáng nhếch lên, giả vờ như không biết gì cả, đi thẳng về phía trước.
Nhìn thấy Mộc Ly đi tới, Lý Mai nở một nụ cười âm u, cô ta lặng lẽ tiến đến sau lưng Mộc Ly, dùng sức đẩy cô.
Mộc Ly nhẹ nhàng lách người qua một bên, né tránh ám toán của Lý Mai.
Lý Mai không ngờ Mộc Ly lại tránh được, cô ta muốn dừng bước nhưng đã không còn kịp nữa, cả người đổ ập về phía trước, một tiếng "tõm" vang lên, Lý Mai rơi xuống sông.
"Tôi không biết bơi... Cứu mạng... Cứu mạng...", Lý Mai không ngừng giãy giụa.
Mộc Ly lạnh lùng liếc nhìn cô ta rồi nhấc chân rời đi. Đây là do Lý Mai tự tạo nghiệt, sống hay chết phải xem số của cô ta rồi, dù sao thì cô cũng không định cứu cô ta.
Mộc Ly vừa đi khỏi thì một gã đàn ông ăn bận lôi thôi chạy đến, nhìn thấy Lý Mai đang giãy giụa giữa sông, mắt gã liền sáng lên, không chút do dự nhảy xuống.
Lý Mai cảm giác có người ôm lấy mình, cô ta mở to mắt nhìn, đập vào mắt là một gương mặt râu ria xồm xoàm, Lý Mai không khỏi thét lên: "Bỏ tôi ra, tôi không cần anh cứu, bỏ ra".
Gã bệnh hủi dễ gì bỏ ra, đôi tay gã bắt đầu sờ mớ lung tung khắp người Lý Mai.
"Nàng dâu, hôn một cái nào", sau này nữ thanh niên trí thức này sẽ là vợ gã rồi.
"Anh bỏ ra, đừng đụng vào tôi, huhuhuh...", Lý Mai giãy giụa, cô ta không cần gã bệnh hủi cứu mình, cô ta không muốn lấy gã, có ai không, mau tới cứu cô ta với!!!
Có vài thôn dân vừa lúc tan ca đi ngang qua, nghe thấy tiếng kêu thì chạy đến xem thử, khi nhìn thấy cảnh tượng trong sông, mọi người đều đỏ mặt.
"Giữa ban ngày ban mặt, đang làm gì vậy chứ?"
"Có biết xấu hổ không hả?"
"Đây chẳng phải là gã bệnh hủi trong thôn và thanh niên trí thức họ Lý sao? Không ngờ bọn họ lại thoáng như vậy, hề hề hề..."
Nghe các thôn dân bàn luận, Lý Mai hận không thể đâm đầu xuống sông chết quách cho rồi: "Không phải, không phải như các người nghĩ đâu".
Bệnh hủi hôn lên mặt Lý Mai một cái, rồi quay sang cười nói với các thôn dân trên bờ: "Hôm nay tôi lấy vợ, buổi tối mời mọi người đến nhà uống rượu mừng".
"Bệnh hủi đúng là có phúc, vậy mà có thể lấy nữ thanh niên trí thức làm vợ".
"Đúng rồi, nữ thanh niên trí thức Lý vừa xinh đẹp vừa có văn hóa, bệnh hủi đúng là may mắn mà".
Nghe mọi người nói, Lý Mai tức đến toàn thân phát run, cô ta dùng sức giãy giụa. Cô ta không muốn gả cho bệnh hủi, có chết cũng không, nếu không thì cuộc đời cô ta coi như xong.
Thấy Lý Mai vẫn chưa chịu ngoan ngoãn, bệnh hủi liền vung tay tát cho cô ta một cái: "Còn dám làm loạn, ông mày xử lý mày ngay tại chỗ đấy".