"Đình Đình, chuyện này có lẽ là em hiểu lầm thôi, Giang Hạ không phải loại người như vậy", Cố Vân Phong khuyên nhủ.
"Không phải loại quan hệ đó thì sao anh lại quan tâm ả kia như vậy, tôi bị đánh mà anh cũng chẳng để tâm", nghĩ đến cảnh tượng bản thân nằm trên mặt đất, Giang Hạ là ngó lơ, còn lo lắng đuổi theo Mộc Ly, lửa giận trong lòng cô ta lại bùng lên. Cô ta là vợ của Giang Hạ cơ mà, sao anh ta có thể bỏ mặc như vậy được.
"Cố Ngọc Đình, em nhất định phải như vậy à? Tôi giải thích thì em không nghe, cứ một mực khẳng định tôi có quan hệ với người phụ nữ khác, được thôi, chúng ta ly hôn", Giang Hạ lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Ngọc Đình, trong mắt anh ta tràn đầy sự thất vọng.
"Có phải anh đã sớm có suy nghĩ như vậy hay không? Ly hôn với tôi rồi, anh có thể đường đường chính chính ở cùng ả tình nhân của anh?, hai mắt Cố Ngọc Đình đỏ bừng, cô ta gào lên như kẻ điên.
Giang Hạ cố nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi: "Bố! Mẹ! Anh hai! Anh ba! Con đi trước!"
Anh ta không muốn nói thêm bất kỳ điều gì với Cố Ngọc Đình, nếu cô ấy đã cố tình gây sự thì cuộc hôn nhân này cũng không cần phải tiếp tục nữa.
"Anh không được đi, nếu hôm nay anh không nói cho rõ ràng thì đừng hòng đi đâu hết", Cố Ngọc Đình xông đến cản Giang Hạ, dùng sức đấm lên người anh ta.
"Đình Đình, con quậy đủ chưa hả?", ông Cố và Cố Ngọc Phong đều lộ vẻ tức giận.
Bà Cố và Cố Ngọc Hoa vội chạy đến ngăn cản Cố Ngọc Đình.
"Bố! Mẹ! Con muốn ly hôn với Đình Đình", ngay khoảnh khắc đó, lòng Giang Hạ đã chết.
"Giang Hạ, con đừng nóng, chúng ta sẽ khuyên nhủ Đình Đình", bà Cố sốt ruột. Đình Đình là cô con gái bà yêu chiều từ nhỏ nên bà là người hiểu rõ tính tình con mình nhất, một khi Đình Đình đã nhận định điều gì thì có mười con trâu cũng không kéo con bé lại được, tuy nhiên, chỉ cần để con bé suy nghĩ thông suốt thì mọi việc sẽ ổn.
"Con đã suy nghĩ kỹ rồi", lần này Giang Hạ đã hạ quyết tâm, anh và Cố Ngọc Đình kết hôn hay năm, cô ấy đối xử với anh rất tốt, lại là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất chu đáo, tỉ mỉ, có đôi khi cô ấy cũng nổi giận, anh yêu vợ mình nên luôn bao dung cho cô, mỗi lần như vậy, anh đều cúi đầu nhận lỗi.
Thế nhưng lần này cô ấy thật sự rất quá đáng, anh đã giải thích rất nhiều lần, cô ấy không nên nhận định anh gian díu với người khác, giữa vợ chồng cần nhất là sự tín nhiệm, ngay cả điều tối thiểu đó mà cũng không có thì cuộc hôn nhân này có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Giang Hạ, nếu anh dám ly hôn thì tôi sẽ chết cho anh xem", Cố Ngọc Đình như phát điên, cô ta xông thẳng vào bếp.
"Đình Đình!", người nhà họ Cố vội vàng đuổi theo.
Giang Hạ mỏi mệt nhắm mắt lại, nhấc chân đi ra ngoài. Có người nhà họ Cố ở đây, chắc chắn Cố Ngọc Đình sẽ không xảy ra chuyện không may.
Cố Ngọc Đình cầm dao kề lên cổ mình, trong đôi mắt đỏ thẫm lóe lên tia điên cuồng.
"Đình Đình, con đừng nên kích động, con đừng dọa mẹ mà...", bà Cố vô cùng hoảng sợ, chân bà như nhũn ra, tay thì không ngừng run rẩy.
"Mày điên rồi hả? Mau bỏ dao xuống!", ông Cố rống lên, ông ta có cảm giác tim thắt lại, đau đớn ập đến. Ông ta dùng tay ôm lấy ngực, nhưng cơn đau này lại càng ngày càng dữ dội, khiến trán ông ta túa ra mồ hôi lạnh.
"Bố, bố sao vậy?", Cố Ngọc Phong phát hiện tình trạng khác thường của bố, vội chạy đến đỡ ông.
"Tim... Tim đau quá...", mắt ông Cố trợn ngược, rơi vào hôn mê.
"Bố!"
"Ông ơi!", nhà họ Cố phút chốc loạn cả lên.
Cố Ngọc Đình bất chợt tỉnh táo lại, lo lắng nhìn ông Cố.
Cố Vân Phong đi đến trước mặt cô ta, nhanh tay khống chế tay cầm dao của Cố Ngọc Đình, nhìn cô ta bằng ánh mắt thất vọng: "Giờ thì em hài lòng chưa?"