Hai người vừa tiến vào Hợp tác xã tín dụng, Cố Ngọc Hoa liền đi tìm bạn của cô ta: "Sở Thanh, vừa nãy, có một người đàn ông và một người phụ nữ vào đây, họ đến xử lý việc gì vậy".
"Bọn họ đến để sửa tên trên biên lai gửi tiền, người đàn ông kia cho cô gái 3 vạn tệ, cô hỏi chuyện này làm gì?", nghĩ đến tờ biên lai gửi tiền kia, Sở Thanh tỏ vẻ rất hâm mộ. Nếu cô ta cũng có nhiều tiền như vậy thì hay rồi.
"Tôi chỉ hỏi chơi vậy thôi, khi nào có thời gian, tôi với cô hẹn gặp nhé, giờ thì không quấy rầy cô làm việc nữa", Cố Ngọc Hoa nói với Sở Thanh một câu rồi rời khỏi quầy, mang theo tâm tình phức tạp bước đến bên cạnh Cố Ngọc Đình. Cô ta không biết nên mở miệng với chị mình như thế nào, sợ chị ấy sẽ chịu không nổi.
"Sao hả? Đã nghe ngóng rõ ràng chưa?", Cố Ngọc Đình vội hỏi.
Cố Ngọc Hoa mím môi, nhìn Cố Ngọc Đình bằng ánh mắt phức tạp, cô ta không biết nên nói như thế nào.
"Em nói nhanh đi, chị sốt ruột muốn chết rồi đây này", Cố Ngọc Đình lo lắng thúc giục. Trong lòng bà ta có cảm giác rất bất an, chẳng lẽ chồng bà ta thật sự có... ư?
"Anh rể vừa chuyển cho cô gái kia 3 vạn tệ", Cố Ngọc Hoa lo lắng nhìn Cố Ngọc Đình: "Chị, chị khoan hãy tức giận, chúng ta về nhà trước đi đã, đợi anh rể về, chị lại hỏi anh ấy xem sao, có lẽ có hiểu lầm gì đó".
Cố Ngọc Đình lảo đảo bước đi, sắc mặt bà ta thoáng cái trở nên trắng bệch, bà ta xoay người đi thẳng vào tiệm cơm quốc doanh.
"Chị!", Cố Ngọc Hoa vội đuổi theo Cố Ngọc Đình, sớm biết như vậy, cô ta đã không nói với chị chuyện nhìn thấy anh rể. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?
Giang Hạ đưa thực đơn cho Mộc Ly: "Cô muốn ăn gì thì gọi nhé, hôm nay tôi mời".
"Vậy thì tôi không khách sao", Mộc Ly mỉm cười nhận lấy thực đơn. Cô biết chắc Giang Hạ đã nhận được không ít lợi lộc từ gốc nhân sâm trăm năm kia.
"Cứ mặc sức gọi", Giang Hạ ra vẻ hào phóng.
Cố Ngọc Đình bước vào tiệm cơm thì thấy Giang Hạ và Mộc Ly, chị ta liền vọt đến cạnh Giang Hạ, phẫn nộ chỉ vào Mộc Ly và chất vấn: "Cô ta là ai?"
"Sao em lại đến đây?", nhìn thấy Cố Ngọc Đình, Giang Hạ có hơi bất ngờ.
"Nếu không không đến thì làm sao biết anh có người đàn bà khác bên ngoài, Giang Hạ, anh phụ lòng tôi thật sao?", Cố Ngọc Đình nhịn không được bật khóc.
Giang Hạ áy náy nhìn Mộc Ly, vội giải thích với Cố Ngọc Đình: "Em hiểu lầm rồi, đây là bác sĩ do tiệm thuốc của chúng ta mời về, em đừng thấy cô ấy nhỏ tuổi mà lầm, y thuật của cô ấy rất tốt, bố của lãnh đạo em là nhờ cô ấy chữa khỏi đấy".
"Anh đừng gạt tôi, tôi biết hết rồi, vừa nãy tôi và Ngọc Hoa đã đến Hợp tác xã tín dụng hỏi thăm, anh cho cô ta 3 vạn tệ", Cố Ngọc Đình hằm hè nhìn Mộc Ly: "Tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ, dụ dỗ đàn ông đã có vợ, bố mẹ cô không biết dạy cô à?"
Sắc mặt Mộc Ly lạnh xuống, cô đứng bật dậy. Cô không muốn xen vào chuyện giữa vợ chồng họ, nếu Giang Hạ xử lý không tốt, gây ra ảnh hưởng xấu đến cô, cô sẽ rời khỏi tiệm thuốc.
"Cô không thể đi, nếu không giải thích rõ chuyện này thì đừng mong rời khỏi đây", Cố Ngọc Đình xông đến ngăn cản Mộc Ly, dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn cô.
Giang Hạ vội kéo Cố Ngọc Đình lại: "Em tỉnh táo lại chút được không, anh và cô ấy không có chuyện gì cả. Mộc Ly, thật xin lỗi! Tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy, cô đừng để bụng".
Anh ta vất vả lắm mới mời Mộc Ly đến làm ở tiệm thuốc, nên không muốn để cô rời đi. Hơn nữa, anh ta còn dự định nhờ Mộc Ly giúp mình chữa lại sách thuốc do tổ tiên để lại.
Mộc Ly thờ ơ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
Cố Ngọc Đình dùng sức đẩy Giang Hạ ra, vọt tới nắm lấy tóc Mộc Ly.
Mộc Ly nổi giận, cô lật tay nắm lấy cổ tay Cố Ngọc Đình, ném chị ta qua vai mình, cô lạnh lùng nhìn Cố Ngọc Đình đang nằm trên mặt đất, ngước nhìn Giang Hạ: "Chủ nhiệm Giang, tôi nghỉ việc".