"A Tiêu... Mẹ muốn được gặp con... A Tiêu... Mẹ rất nhớ con..." Trong đôi mắt đục ngầu của Tôn Cúc Anh tràn đầy nỗi nhớ. Bà ấy muốn gặp lại người con trai lớn của mình.
"Mẹ, anh cả nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, mẹ nhất định phải chờ anh cả trở về." Mộ Dung Vũ khom lưng ôm lấy Tôn Cúc Anh, hy vọng làm như vậy có thể giúp cho mẹ cô ấy có thêm chút ấm áp.
Bên kia, Mộ Dung Ly đang cầu xin thôn trưởng: "Thôn trưởng! Cầu xin ông cho tôi mượn một cái chăn đi, vợ tôi thật sự sắp không chống đỡ được nữa rồi, cầu xin ông."
Thôn trưởng vẻ mặt khó xử: "Không phải tôi không muốn cho ông mượn, ông cũng biết tình huống nhà ông, tôi không dám cho ông mượn đâu." Thôn bọn họ như vậy đã xem như là tốt rồi, thôn khác đối đãi với bọn họ, không phải đánh thì mắng. Ông ta nghe nói mùa đông này, còn để cho những người đó đào kênh rạch, có mấy người đã chịu không nổi mà bị đông lạnh chết.
"Trưởng thôn! Tôi cầu xin ông." Mộ Dung Ly quỳ xuống. Nếu không phải thật sự không có cách nào, ông ấy cũng sẽ không tới cầu thôn trưởng, ông ấy biết thân phận của mình, biết như vậy sẽ khiến thôn trưởng khó xử, nhưng ông ấy thật sự đã không còn biện pháp nào khác. Ông ta không thể trơ mắt nhìn vợ mình bị đông lạnh đến chết.
Thôn trưởng lắc đầu thở dài: "Ông trở về đi, tôi thật sự không giúp được ông."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play