Hướng Nghị mơ hồ nhìn thấy Mộc Ly cố hết sức đỡ hai người già từ trong khói đặc đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dính đầy tro, trong vô cùng thê thảm.
"Mộc Ly!", anh dụi mắt, sau khi xác định mình không hoa mắt, anh liền xông về phía cô. Cô không sao rồi, thật tốt quá!
"Anh đỡ ông Tống đi!", Mộc Ly thở hổn hển, cô giao ông Tống cho Hướng Nghị. Vốn dĩ cô định nán lại trong không gian thêm một lúc nữa, nhưng nếu giờ cô không đi ra, đợi lát nữa e là khó giải thích.
"Được!", Hướng Nghị đỡ ông Tống, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Mộc Ly, thậm chí không hề chớp mắt lấy một cái. Hơn nữa, trong mắt anh tràn đầy niềm vui.
Mộc Ly bị anh ta nhìn mà phát ngượng, cô đưa tay sờ lên mặt mình: "Trên mặt tôi có dính gì à?"
"Về rửa là được, cô không sao là tốt rồi", gương mặt tuấn tú của Hướng Nghị vô cùng rạng rỡ, vừa nãy đúng là hù chết anh rồi, cũng may mà cô không có việc gì.
"Nhóc Ly, bọn họ sao rồi?", trưởng thôn bước đến hỏi. Ông ta biết rõ thân phận của ông Tống và bà Tống nên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ, có điều, ở thời đại này, ông ta cũng không làm được gì nhiều, bằng không thì ông ta và cả người nhà ông ta đều sẽ bị vạ lây.
"Không sao đâu, bọn họ chỉ bị ngất thôi, chú thôn trưởng, con đỡ hai người họ về nhà nhé".
Trưởng thôn nhíu mày, liếc nhìn chuồng bò đã cháy rụi, chỉ còn lại khung gỗ trơ trọi rồi nói: "Được rồi".

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play