Từ khi được Lăng Thần chính thức nhận làm đệ tử thân truyền, cuộc sống của Diệp Vân thay đổi không ít. Trước kia còn là đệ tử ngoại môn, phải chạy việc vặt, gánh nước quét sân, nay đã có phòng riêng trong Tàng Phong cốc, mỗi ngày được chỉ dạy kiếm pháp, tâm pháp và thiền định.

Dù vậy, cuộc sống y không hề nhàm chán. Ngoài giờ luyện tập, y thường bị kéo ra ngoài chơi bởi hai vị đồng môn thân thiết: Hứa Vị – đệ tử nội môn hoạt bát miệng nhanh, và Triệu Nhược Lam – nữ đệ tử lạnh ngoài nóng trong, luôn bĩu môi mắng y “phiền phức” nhưng lại thường xuyên nấu thêm một phần cơm.

 

---

Một chiều nọ, trong lúc ba người đang ăn bánh bao ngoài sân, Hứa Vị ngậm một cái rồi nói phun phèo:

“Ngươi nghe chưa? Tông môn sắp mở đại hội luận võ rồi đấy! Cả ngoại môn lẫn nội môn đều tham gia. Ai lọt vào mười hạng đầu sẽ được ban thưởng, còn có thể được trưởng lão chọn làm đệ tử!”

Diệp Vân nhướn mày: “Ta là đệ tử thân truyền rồi, tranh giải làm gì nữa?”

Triệu Nhược Lam không ngẩng đầu: “Không phải tranh giải, là tranh thể diện cho Tàng Phong cốc. Mấy cốc khác lúc nào cũng xem thường chúng ta.”

Hứa Vị gật đầu cái rụp: “Đúng! Với lại… ai mà không muốn lên sân khấu múa vài chiêu oai phong một chút. Có khi được nữ đệ tử ái mộ, tặng khăn tay luôn đó!”

Diệp Vân cười khẽ, nhìn trời: “Ta luyện được mấy chiêu, còn chưa đủ tự tin đâu…”

Triệu Nhược Lam liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói: “Dư khí vụng về mà còn giỏi giả khiêm tốn.”

 

---

Những ngày sau đó, Diệp Vân đều luyện kiếm dưới sự giám sát nghiêm khắc của sư phụ. Lăng Thần không nói nhiều, nhưng mỗi khi cậu hơi lười biếng, ánh mắt hắn quét qua một cái là y lập tức ngay ngắn như cọc gỗ.

Buổi sáng, y dậy từ canh tư, ngồi thiền dưới thác nước đến khi mặt trời ló rạng. Trưa luyện kiếm, chiều học trận pháp, tối đọc sách và viết nhật ký (thật ra là ghi lại mấy suy nghĩ ngẫu nhiên về sư phụ).

 

 

Trước buổi luận võ một tuần, các đệ tử được cho phép xuất sơn một ngày để thư giãn tâm cảnh. Đây là một cơ hội hiếm có, trong tông môn mỗi năm chỉ có một lần. Nghe tin ấy, đám đệ tử hò reo như ong vỡ tổ. Diệp Vân cũng không ngoại lệ.

Suốt năm năm qua kể từ ngày xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu được đặt chân ra ngoài. Dù đã quen với rừng trúc tĩnh lặng, vách đá phủ sương và khí tức linh lực trong tông môn, nhưng lòng cậu vẫn khắc khoải một thứ gì đó – cái náo nhiệt, cái sống động, cái chân thực của nhân gian.

Vì thế, ngay khi có cơ hội, Diệp Vân không ngần ngại… rủ sư phụ mình đi cùng.

“Sư phụ, ngài cũng nên ra ngoài dạo một chút đi mà. Gió xuân hiền, người đẹp nhiều, món ngon lại lắm…” – cậu nói, giọng đầy dụ dỗ, đôi mắt đen long lanh ánh lên vẻ mong chờ.

Lăng Thần nhìn đệ tử mình, định từ chối như mọi khi, nhưng cuối cùng lại chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Chỉ một tiếng ấy thôi, Diệp Vân đã hân hoan suốt cả tối.

 

---

Thành Từ Châu nằm dưới chân núi Vân Tiêu, phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại nườm nượp. Trên phố lớn, hàng quán nối dài, đèn lồng rực rỡ, những quán ăn đường phố bốc khói nghi ngút, hương thơm bay xa ba trượng. Tiếng rao, tiếng cười, tiếng trẻ con chạy nhảy, tất cả hòa thành bản nhạc sinh động của nhân gian.

Diệp Vân mặc thường phục màu trắng đơn giản, tóc cột hờ bằng dây lụa, tay cầm một xâu kẹo hồ lô, vừa đi vừa quay đầu nhìn trái phải, cười như đứa trẻ lần đầu thấy hội chợ.

“Ôi, sư phụ nhìn kìa! Có người đang biểu diễn múa kiếm bằng quạt kìa!”

“Sư phụ, bên kia có bán bánh nướng nhân sen, thơm lắm luôn…”

“Sư phụ! Người… người đứng gần ta chút, chỗ này đông người quá…”

Lăng Thần vẫn là bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, áo bào đen thêu mây bạc phất nhẹ trong gió, khí chất trầm ổn, uy nghiêm khiến người khác tự động nhường đường. Thế nhưng, ánh mắt hắn… thỉnh thoảng lại dừng lại rất lâu trên gương mặt rạng rỡ kia.

Thiếu niên mười lăm tuổi, mi dài mắt sáng, làn da trắng ngần hơi đỏ lên vì gió, mỗi nụ cười đều như ánh nắng đọng trên cánh hoa đào. Đôi tay cậu lúc chỉ đường, lúc níu lấy tay áo hắn, lúc lại giơ lên che ánh nắng — mọi cử động đều mang vẻ sống động và ngây thơ khiến người ta không đành lòng rời mắt.

Có lúc, giữa chốn phồn hoa, Diệp Vân quay đầu, cười hì hì hỏi: “Sư phụ, nhân gian có phải đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng không?”

Lăng Thần nhìn cậu, im lặng một lúc, rồi khẽ đáp: “Ừ. Cũng không tệ.”

 

 

Diệp Vân dắt Lăng Thần len qua một con hẻm nhỏ bên chợ, nơi đèn lồng treo lủng lẳng, ánh sáng mờ mờ soi lên tường gạch loang lổ. Mùi bánh nướng và khói thuốc mơ hồ hòa vào không khí. Cậu kéo tay áo sư tôn, ghé sát tai thì thầm:

“Sư phụ… có ngân lượng không?”

Lăng Thần nghiêng mắt nhìn cậu: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Vân nháy mắt đầy mờ ám, cười đến cong cả mắt: “Đi theo con, cam đoan người sẽ không thiệt.”

Nói xong, không để hắn kịp từ chối, cậu đã kéo tay áo hắn rẽ qua một quầy nhỏ, nơi mấy lão bá râu tóc bạc trắng đang ngồi quanh bàn mạt chược. Tiếng quân bài va nhau lách cách, một bầu không khí đầy thuốc súng và cười cợt.

“Lão Trương, chừa cho ta một chỗ!” – Diệp Vân hô lên, vẫy tay phăm phăm đi tới, quay đầu nói tỉnh queo – “Sư phụ, người ngồi xem thôi cũng được, còn không thì… đầu tư chút ngân lượng đi, con đánh cho!”

Lăng Thần: “…”

Một tiếng “con đánh cho” nghe cứ như là chuyện sống còn. Hắn đứng yên giữa khung cảnh hỗn tạp ấy, áo đen như mực, khí chất băng lạnh đột ngột trở nên… lạc quẻ trầm trọng.

Diệp Vân ngồi xuống, mắt sáng rực, chắp tay như dâng lễ vật: “Lão tôi cược hết một lượng bạc, đánh nhỏ thôi lấy vía! Hôm nay không thắng, thề không quay về núi!”

Một ông già cười khanh khách: “Tiểu tử này miệng còn mùi sữa mà gan to không nhỏ!”

Diệp Vân xòe bài, ánh mắt lém lỉnh, khóe môi cong lên: “Bí quyết là… có quý nhân phù hộ.” Vừa nói vừa liếc trộm Lăng Thần.

Lăng Thần im lặng dựa cột, hai tay chắp sau lưng, ánh trăng đổ bóng hắn dài xuống nền đá. Gương mặt tuấn mỹ như được tạc bằng băng tuyết, ánh mắt nửa giễu cợt nửa bất đắc dĩ dừng lại trên bóng lưng thiếu niên đang nghiêm túc xốc bài.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Chỉ có gió nhẹ thổi qua vạt áo, mang theo tiếng cười giòn tan của Diệp Vân.

 

 

Lăng Thần đứng lặng bên góc tường, đôi mắt sâu như đêm đen dõi theo thiếu niên đang cười cợt trong đám đông, tay tung bài, miệng lém lỉnh. Năm năm trôi qua, tiểu hài tử ngày nào giờ đã lớn, dáng người cao gầy, tuấn tú nổi bật giữa phố chợ đông đúc. Đôi mắt phượng cong cong, đôi môi mím lại đầy đắc ý khi rút được quân bài tốt — tất cả đều khiến người khác khó lòng rời mắt.

“Có lẽ ta đã chiều hư hắn thật rồi.”

Lăng Thần khẽ thở dài. Suốt bao năm, hắn vốn giữ mình thanh lãnh như tuyết, tâm không nhiễm bụi trần. Nhưng từ ngày thu Diệp Vân làm đồ đệ, lòng hắn như mặt hồ lặng gió bị một hòn sỏi nhỏ ném xuống, từng gợn sóng lặng lẽ lan ra.

Mỗi ngày, nhìn thiếu niên ấy cười nói bên cạnh, vụng về luyện kiếm, lúc thì nằm ườn trên mái viện ngắm trăng, lúc lại vừa ăn vừa líu lo kể chuyện tào lao… Hắn dường như cũng thay đổi. Dù là rất ít, rất mờ nhạt, nhưng hắn biết, lòng mình quả thật… đã không còn như xưa.

Đang mải suy nghĩ, bên tai hắn vang lên một giọng thì thầm khẽ khàng:

“Khụ… sư phụ… hình như… thua sạch rồi.”

Lăng Thần nghiêng đầu.

Diệp Vân cười gượng, rụt cổ lại, hai tay chắp sau lưng, mặt cười như không: “Lúc đầu vận đỏ lắm… sau không hiểu sao, đỏ thành đen luôn.”

Lăng Thần nhìn cậu vài giây, không nói một lời, rồi quay người bước đi.

“Ê! Sư phụ, đừng giận! Con còn giữ lại đúng một lượng bạc nè! Vừa đủ ăn tối và nghỉ ngơi đó nha!”

 

---

Trời đã về chiều, sắc vàng đổ dài trên những mái ngói cong cong. Hai người ghé vào một khách điếm nhỏ ở đầu phố. Mùi hương món hầm bốc lên nghi ngút, khiến Diệp Vân suýt nữa chảy nước miếng.

Vừa ngồi xuống bàn, cậu đã gọi một loạt món ăn: “Cho con vịt quay, bánh bao nhân thịt, thêm hai bát mì cay, một đĩa rau xào, một tô cháo bát bảo!”

Lăng Thần ngồi đối diện, chỉ lặng lẽ rót trà, nhíu mày: “Ngươi ăn được hết?”

Diệp Vân ngẩng đầu, mắt sáng như sao: “Sư phụ, con đang tuổi lớn mà!”

Rồi như một trận cuồng phong, từng đĩa đồ ăn bị cậu “xử lý” gọn gàng. Ăn hết lại gọi thêm, đến nỗi tiểu nhị phải hỏi nhỏ: “Công tử, người này… là sư phụ của ngài thật sao? Không phải trông như người theo hầu ngài ăn uống đâu…”

Lăng Thần khẽ siết tách trà trong tay, ánh mắt bình thản nhìn Diệp Vân đang cười toe toét vừa ăn vừa mút ngón tay, thản nhiên như thể cả thiên hạ đều nên nhường cơm cho cậu.

Đến khi tính tiền , tiểu nhị cười khà khà: “Tổng cộng ba lượng bạc rưỡi.”

Diệp Vân ngơ ngác quay sang: “…Không phải có ưu đãi sư đồ sao?”

Kết quả, sau khi vét sạch túi, chỉ còn lại đúng một lượng bạc.

Tiểu nhị gãi đầu: “Một lượng thì… chỉ thuê được một phòng nhỏ tầng hai, giường cũng nhỏ.”

Diệp Vân quay lại nhìn Lăng Thần, giọng đầy hy vọng: “Hay… hai ta ngủ chung nha, sư phụ?”

Lăng Thần nhìn cậu vài giây.

“Không có giường ta sẽ ngồi thiền.”

“Ê ê đừng mà! Con nằm trong, người nằm ngoài, cam đoan không động đậy gì hết!”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play