Chương 2 : Ngày đầu nhập môn
Sáng sớm, sương mù phủ đầy lối đi đá dẫn ra quảng trường Tàng Phong điện. Ánh dương chưa kịp rọi qua ngọn núi, chỉ thấy những bóng người mờ nhạt trong màn sương, từng bước đi thoăn thoắt, tiếng vạt áo sột soạt vang lên nhẹ như hơi thở.
Diệp Vân đứng nép bên cột đá khắc hình rồng, hai tay ôm chặt quyển sách mỏng ghi nội quy môn phái. Bộ y phục đệ tử màu xanh nhạt còn hơi rộng so với thân hình nhỏ bé của cậu, tay áo suông dài phải xắn lên tận khuỷu.
Tiếng chuông đồng vang lên từ đỉnh chuông lâu, kéo dài như vọng ra từ chân trời. Đệ tử bốn phương tề tựu tại quảng trường.
Một thiếu niên bước tới gần, cao hơn Diệp Vân gần một cái đầu, tóc buộc cao, mặt mày sáng sủa, đôi mắt đen ánh lên vẻ lanh lợi.
“Ngươi là tiểu sư đệ mới nhập môn?” – Cậu ta cúi nhìn Diệp Vân, nghiêng đầu hỏi.
“Dạ…” – Diệp Vân nhỏ giọng, tay vẫn ôm sách – “Ta tên Diệp Vân…”
“Ta là Hứa Vị, đứng đầu nhóm nhập môn năm ngoái. Sau này có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi ta, nhưng đừng hỏi mấy chuyện ngốc nghếch kiểu như ‘ta bay được chưa’.” – Hứa Vị nháy mắt, vừa nói vừa cười.
Diệp Vân gật đầu, miệng cười ngây ngô, ánh mắt lại liếc nhanh một lượt quanh sân. Cậu ghi nhớ từng vị trí đệ tử, ai đứng gần ai, ai mặc y phục có viền vàng – đó là biểu thị nội môn. “Học sinh giỏi được phân ngồi bàn đầu” – cậu thầm nghĩ, suýt nữa thì bật cười vì liên tưởng trẻ con của mình.
Ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên như tiếng chuông đổ:
“Yên lặng!”
Tất cả lập tức im bặt.
Từ bậc đá cao nhất trước điện, Lăng Thần xuất hiện, y phục trắng như tuyết, tay áo phất nhẹ theo gió. Hắn bước đi thong thả, khí thế không cần gắng gượng mà vẫn khiến cả quảng trường nín thở.
Ánh mắt hắn quét qua hàng đệ tử, rồi dừng lại ở Diệp Vân – duy nhất trong đám đệ tử nhỏ tuổi.
“Diệp Vân, bước lên.” – Hắn nói.
Diệp Vân chầm chậm bước ra, ánh mắt của hàng trăm người dồn về phía cậu. Có kẻ nhíu mày, có người xì xào.
“Trẻ thế?”
“Chẳng lẽ là thân thích của sư tôn?”
Diệp Vân cúi đầu lễ phép: “Có đệ tử.”
Lăng Thần gật đầu, phất tay một cái. Trên không trung lập tức hiện ra một quang trận lấp lánh.
“Những người mới nhập môn hôm nay, phải trải qua Trắc Linh trận để phân loại linh căn. Ai vượt qua sẽ được dẫn dắt vào pháp môn thích hợp.”
“Trắc Linh trận?” – Diệp Vân lặp lại trong lòng, hơi thở dồn dập. Cậu biết nếu linh căn bị phát hiện là dị thường, thì thân phận cậu sẽ dễ bị nghi ngờ.
Cậu nhìn thoáng qua Lăng Thần. Sư tôn đứng đó, gương mặt vẫn lạnh lẽo như sương đầu thu, không một biểu cảm.
Cậu cắn môi, bước vào trận pháp.
Lúc chân vừa chạm trung tâm, ánh sáng bùng lên.
Cả quảng trường nín thở.
Nhưng – kỳ lạ thay – trận pháp chỉ sáng nhẹ, rồi tắt hẳn. Không có bất kỳ phản ứng nào.
“Không có linh căn?” – Hứa Vị hốt hoảng lẩm bẩm. “Sao lại thế được?”
Lăng Thần nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn phất tay, ánh sáng vụt tắt.
“Trận pháp không nhận ra linh lực.” – Một vị trưởng lão áo xám từ phía sau bước ra, nói nhỏ bên tai Lăng Thần.
Hắn đáp bằng giọng khẽ như gió:
“Là phong ấn.”
Rồi, quay về phía Diệp Vân:
“Không sao. Ngươi theo ta.”
Không ai dám thắc mắc. Lăng Thần phất áo quay người, Diệp Vân vội vã đi theo, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và những tiếng xì xào không dứt.
Sau buổi trắc linh, Diệp Vân được dẫn về một tiểu viện nhỏ phía tây Tàng Phong điện, nằm sát rìa núi. Khung cảnh nơi đây không hùng vĩ như trung tâm cốc, nhưng lại mang một vẻ tĩnh mịch và yên lành lạ lùng.
Tiểu viện có mái ngói cong, vài chậu hoa cúc trắng đặt bên thềm, cửa sổ gỗ khép hờ, để lộ những tia nắng sớm lách qua khe lá, phản chiếu lên nền gạch rêu xanh. Một chiếc bàn nhỏ với hai chiếc ghế tre đặt dưới gốc hòe, tỏa bóng râm mát lạnh quanh năm. Đây chính là nơi Lăng Thần chỉ định cho Diệp Vân cư ngụ.
“Không tệ.” – Diệp Vân ngồi bệt xuống bậc thềm, đưa mắt nhìn quanh. Là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng trong mắt cậu ánh lên sự bình tĩnh khác thường. Một phần vì ký ức người lớn vẫn nguyên vẹn, phần khác vì cậu biết, hiện giờ giả ngu chính là cách sinh tồn tốt nhất.
Tối đó, Lăng Thần không gọi cậu đến học pháp quyết, cũng không truyền thụ gì. Hắn chỉ cho một đệ tử khác – Hứa Vị – đến giao cơm và dặn dò một vài điều cơ bản về sinh hoạt.
“Tiểu sư đệ, đây là cháo hoa sen với cá hấp, thêm ít rau củ muối. Mỗi ngày đều sẽ có người mang tới giờ Thân (tầm 3 giờ chiều), đừng ăn vụng mấy quả táo trong vườn kẻo đau bụng.” – Hứa Vị đặt mâm cơm xuống bàn, cười híp mắt.
Diệp Vân gật đầu lễ phép: “Đa tạ sư huynh.”
Nhưng khi Hứa Vị rời đi, cậu lặng lẽ nhìn mâm cơm, rồi thở dài.
“Cháo không tệ, cá hơi tanh, nhưng ít ra không phải mì ly.”
Cậu ăn chậm rãi, cố làm ra vẻ hào hứng, nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh: hướng gió, tiếng bước chân từ xa, cả tiếng lá cây xào xạc bên ngoài. Lăng Thần tuy không xuất hiện, nhưng cậu biết, người như hắn tuyệt đối không dễ buông lơi cảnh giác.
Ba ngày sau, Diệp Vân bắt đầu được Lăng Thần gọi tới Tàng Thư lâu mỗi sáng sớm. Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là... hắn không dạy pháp thuật.
“Chép ‘Tâm Pháp Ngũ Giới’ mười lần.” – Lăng Thần lạnh nhạt nói, đưa cho cậu một quyển sách da mỏng và một cây bút lông dài gần bằng tay cậu.
Diệp Vân nhìn mớ giấy trắng đặt trước mặt mình, cố giữ vẻ mặt ngây ngô, miệng lí nhí: “Sư phụ… có thể cho đồ nhi… giấy có ô kẻ hàng được không ạ?”
Lăng Thần liếc nhìn cậu một cái, khóe môi khẽ cong như cười mà không cười: “Không có.”
Cả buổi sáng hôm ấy, Diệp Vân ngồi trên chiếu, cúi đầu chép từng chữ. Mực dây vào má, tóc rối vì gãi đầu. Cậu cố tình để nét chữ hơi xiêu vẹo, có đoạn còn giả vờ viết sai, rồi vò giấy như trẻ con nổi cáu. Nhưng khi Lăng Thần quay đi, cậu âm thầm chỉnh lại nét chữ, khiến chúng đều tăm tắp như rèn luyện từ nhỏ.
Lăng Thần tất nhiên để ý. Hắn đứng tựa bên cửa sổ tầng hai, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống.
“Giả ngốc… nhưng cũng không hề đơn giản.”
---
Cuối tuần thứ nhất trôi qua, Diệp Vân đã quen với tiết nhịp sống ở Tàng Phong cốc. Cậu dậy sớm, chép sách, luyện tư thế ngồi thiền, học các bài đạo lý căn bản… nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện linh căn hay tu vi.
Vào một chiều tà, Hứa Vị lại ghé qua, trên tay là rổ bánh bao vừa hấp, tỏa hương nghi ngút.
“Ngươi biết không? Có lời đồn… sư tôn rất ghét trẻ con. Vậy mà lại nhận ngươi làm đồ đệ.” – Hứa Vị đưa bánh cho Diệp Vân, ngồi xổm xuống bên cạnh. “Ngươi… có bí mật gì không đấy?”
Diệp Vân ngước nhìn cậu ta, đôi mắt to đen láy lấp lánh.
“…Đệ chỉ là… một đứa trẻ đi lạc thôi.”