Bách Nguyệt chỉ đơn thuần muốn chia sẻ đồ ăn với chồng mình.
Nhưng mà Hạ Nghị lại bị lời nói của cô làm cho sững sờ.
Đùa... đùa cái gì vậy? Cô đang gọi ai là chồng hả?
Thấy Hạ Nghị không nhận ngay, Bách Nguyệt dứt khoát nhét thẳng chiếc đùi gà vào lòng anh, sau đó vui vẻ chạy đi.
Cô nhớ lại đời trước, Hạ Nghị từng ôn lại ký ức cay đắng nói rằng thời trẻ khổ quá, muốn ăn gì cũng không có, ngay cả học hành cũng đành từ bỏ vì hoàn cảnh khó khăn.
Theo như lời Hạ Nghị kể, khi còn trẻ anh gầy trơ xương, nếu không phải do gen tốt, xương cốt to lớn thì có khi đến việc lao động nặng cũng chẳng làm nổi.
Bách Nguyệt cau mày đầy nghi hoặc.
Cô nhớ lại dáng vẻ của Hạ Nghị.
Hôm qua cô đã lén nhìn thấy người anh ướt sũng từ đầu đến chân, quần áo dính sát vào cơ thể vì mồ hôi làm nổi bật thân hình rắn rỏi cường tráng. Như vậy hoàn toàn không giống với những gì chồng cô từng nói sau này.
Bách Nguyệt có chút thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ để lại Hạ Nghị đứng dưới gốc cây, mặt đầy vẻ khó hiểu, tức tối mắng thầm chuyện này rốt cuộc là sao. Hơn nữa, con bé ngốc kia lại dám gọi anh là “chồng” ngay trước mặt mọi người! Nếu tin này truyền ra, nhị vị phụ huynh nhà anh chắc chắn sẽ đánh cho anh một trận nhừ tử!
Mà mặc dù anh không thích lo chuyện bao đồng nhưng cũng từng nghe mấy lời đồn đại. Bách Nguyệt bị ba nuôi ghẻ lạnh, ngay cả ăn uống cũng thành vấn đề, vậy mà vẫn cố dành đồ ăn cho anh.
Không lẽ cô ngốc này thích mình thật sao?
Ánh mắt Hạ Nghị trầm xuống, anh ngẩng đầu nhìn về hướng Bách Nguyệt, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của cô xa dần...
…
Buổi trưa, Bách Nguyệt lại đến tìm Hạ Nghị, trong lòng cô chỉ có chồng mình nên nhiệm vụ cấy mạ mà thôn giao xuống đương nhiên chưa hoàn thành. Nếu công việc không được hoàn thành đúng hạn, thôn sẽ phân lại việc cho người khác còn cô thì sẽ bị trừ điểm công.
Nhưng cô không lo lắm, đến lúc đó cô chỉ cần nhờ Hạ Nghị giúp là được.
Hiện tại điều quan trọng hơn là... cô biết hôm nay Hạ Nghị sẽ bị thương khi khiêng đá đào hồ chứa nước.
Theo lời Hạ Nghị kể ở kiếp trước, vào ngày thứ hai đào hồ chứa cũng chính là hôm nay, anh vô ý giẫm phải một tảng đá lỏng lẻo khi đang khiêng đá lên dốc, kết quả là bị ngã, mà ngã còn rất nặng.
Bách Nguyệt lập tức lượn qua lượn lại xung quanh, nhặt những viên đá vụn dưới chân.
Người khác thấy vậy thì bàn tán xôn xao.
“Con ngốc này đang làm gì thế?”
“Không biết nữa, có khi nào đầu óc có vấn đề thật không?”
“Ha ha ha, đúng là kỳ quặc.”
“Có nhặt đá thì cũng chẳng ai tính điểm công cho nó đâu!”
Hành động của Bách Nguyệt chỉ khiến mọi người cười nhạo, nhưng cũng có người lương thiện, một chàng trai có mái tóc xù lên tiếng: “Nhưng mà cô ấy nhặt đá đi thì chúng ta khiêng gánh cũng dễ đi hơn mà?”
Đáng tiếc là câu này lập tức bị phản bác.
Cô gái đứng bên cạnh anh ấy chống nạnh nói: “Chỉ là nhặt một viên đá vụn thôi mà? Có gì ghê gớm đâu chứ?”
“Sao hả?” Cô gái khơi mào hất cằm, nhìn cậu ta với ánh mắt khinh miệt: “Không phải cậu thích con ngốc đó chứ.”
Chàng trai bĩu môi không nói thêm gì nữa.
Bách Nguyệt vừa nhặt đá vừa quan sát Hạ Nghị, trong đám đông anh là người cao lớn nhất, cũng là người khỏe nhất. Những tảng đá nặng nề đè lên vai anh chỉ khiến anh hơi chật vật một chút.
Bách Nguyệt luôn giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với anh.
Hành động này khiến một số người nhìn mà tức tối, trong lòng đầy ghen tị.
Đúng là ý nghĩ đến đàn ông quá rõ ràng rồi, hận không thể dính chặt lên người Hạ Nghị! Phi, con tiện nhân không biết xấu hổ! Làm gì có cô gái trẻ nào lại vô liêm sỉ như thế chứ!
Những lời đồn dễ dàng lan truyền, chưa đầy nửa tiếng sau, chuyện này đã truyền đến tai ba mẹ nuôi của Bách Nguyệt đang cấy mạ ngoài đồng.
Ba mẹ nuôi vốn đang cấy lúa ngoài ruộng, vừa nghe những lời bàn tán đó thì đầu óc ong ong, cơn giận bùng lên, họ vác cuốc chạy ngay đến bắt người.
Từ xa ông Bách đã nhìn thấy Bách Nguyệt, ông ta sải vài bước lớn lao tới, túm chặt tay con gái nuôi, vừa chửi vừa quát: “Thật là làm mất mặt chúng tao quá! Còn không mau về nhà!”
Bách Nguyệt lắc đầu, im lặng không nói gì, cũng không nhúc nhích, giằng co với ba nuôi.
Trong lòng cô thầm xì một tiếng.
Cô còn trẻ lại phản ứng nhanh nhẹn, nhân lúc ba nuôi không chú ý đã giật tay ra rồi chạy biến.
Lúc này những người đang làm việc xung quanh đều hiếu kỳ nhìn về phía gia đình họ.
Người xem náo nhiệt lúc nào cũng không thiếu.
Hạ Nghị cũng đang nhìn, anh đang gánh đá đi lên dốc, thấy có chuyện hay ho thì dừng lại quan sát.
Mấy màn cãi nhau trong thôn trước giờ toàn là phụ nữ chửi rủa, lăn lộn trên đất, nay lại có kiểu một bên mắng đến đỏ mặt tía tai, một bên lại im lặng không nói lời nào.
Cảnh tượng này thật hiếm thấy.
Nhất là khi ông Bách mở miệng toàn lời khó nghe, giọng nói đầy tức giận.
Bình thường con gái mà bị mắng như vậy chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành nhưng cô ngốc này thì cứ như chẳng hiểu gì, chẳng thèm tức giận lấy một chút, cứ như đang đấm vào bông vậy, làm ông Bách suýt nghẹn đến nổ phổi.
Ông Bách vốn định tìm một người đàn ông để gả Bách Nguyệt, kiếm được một khoản sính lễ lớn nhưng đàn ông trong thôn không phải ai cũng ngu, chẳng ai muốn cưới một con ngốc bị đồn là từng bị đàn ông chạm vào cả. Nếu cưới một đứa như vậy về, chẳng phải sẽ bị cả thôn cười nhạo sao?
Giá trị của Bách Nguyệt càng ngày càng xuống dốc, sao ông Bách có thể không sốt ruột?
Ông ta rất muốn chửi Bách Nguyệt là đồ hèn hạ, muốn mắng cô ham đàn ông, không sạch sẽ. Nếu không phải bây giờ là thời đại mới, ông ta đã sớm nhấn chìm Bách Nguyệt vào lồng heo rồi!
Nhưng những lời này ông Bách không thể nói thẳng ra trước mặt người khác, chỉ có thể nhịn xuống.
“Nguyệt Nguyệt, về với chúng ta, con còn chưa cấy xong lúa, còn không mau đi!”
Bách Nguyệt nghiêm túc đáp nhưng giọng nói hơi chậm rãi: “Ừm, con sẽ làm xong.”
Nhưng dù cô có cố vùng vẫy thế nào, thể lực của cô cũng không thể thắng được một người đàn ông trung niên, cuối cùng vẫn bị kéo về nhà.
Ba nuôi nhốt cô ở nhà giao cho mẹ nuôi canh chừng, sau đó hùng hổ ra ngoài tìm người, nhìn dáng vẻ của ông ta rõ ràng là không muốn cho Bách Nguyệt ra đồng làm việc nữa, cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, rồi tìm một người đàn ông chưa cưới gả cô đi, như vậy còn tốt hơn nhiều!
Mẹ nuôi đang mang thai, lúc này đang tức giận, đếm tới đếm lui thì phát hiện gà nhà bị thiếu mất một con, tìm cả buổi sáng cũng không thấy đâu, ba nuôi bảo có lẽ bị chồn tha mất rồi.
Bà ta vốn định giết gà bồi bổ cơ thể nhưng giờ gà mất tiêu, nếu lại giết thêm một con nữa tức là trong thời gian ngắn sẽ mất hai con gà, bà ta tiếc đứt ruột.
Miệng thì thèm nhưng bà ta lại không dám ăn, ba nuôi mà biết thì sẽ mắng chết mất.
Nếu lần này vẫn không thể sinh được con trai cho nhà họ Bách, bà ta thật sự không còn mặt mũi nào sống tiếp.
Trước đây thầy bói nói Bách Nguyệt là sao chổi, mẹ nuôi đã tìm một đứa trẻ khác thay thế làm vật xui xẻo, bây giờ cứ thấy Bách Nguyệt là lại muốn chửi.
“Mày không tự nhìn lại bản thân mình xem, bám lấy Hạ Nghị thì có ích gì?” Bà ta chỉ vào trán Bách Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Hạ có ăn có uống không thiếu thứ gì, có bao nhiêu cô gái muốn gả vào đó, một con ngốc như mày dù có đẹp nhất thì cũng có tác dụng gì!”
“Hơn nữa, nhìn cái dáng gầy như que củi của mày đi, chẳng có chút phúc khí nào, liệu có sinh được con không?”
Cuối cùng Bách Nguyệt cũng có phản ứng, cô nghiêng đầu.
Kiếp trước mọi người đều nói cô mập một chút thì nhìn trẻ trung hơn, mặt tròn trịa trông đáng yêu. Cô không biết có đúng không nhưng bây giờ thì cô đúng là gầy thật.
Nghe ba nuôi nhắc đến chuyện sinh con, trong lòng Bách Nguyệt bỗng thấy tủi thân.
Cô cũng muốn có con, muốn cùng chồng sinh một em bé đáng yêu, gọi mình là ba mẹ nhưng dù hai vợ chồng đã cố gắng rất lâu vẫn không có tin vui. Thậm chí vì quá mong muốn, có một thời gian cô còn gặp phải hội chứng mang thai giả.
Bách Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im trong nhà, không phản bác một lời nhưng tâm trí đã bay đến chỗ Hạ Nghị.
Gần như cô đã nhặt sạch đá vụn trên đường anh gánh đá, chắc chắn anh sẽ không bị thương nữa.
Còn về tình cảnh hiện tại, nước đến đâu đắp đê đến đó, chẳng có gì phải lo cả.
Bách Nguyệt tự động bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của mẹ nuôi, trong đầu toàn là cảnh tượng ngọt ngào với chồng, nghĩ đến mức hai tai đỏ ửng, mặt cũng dần ửng hồng, cô ngượng ngùng chạm vào tai mình.
Mẹ nuôi nhìn thấy mà suýt lăn đùng ra vì tức.
Xong rồi, lời bà ta nói coi như phí công!
Con ngốc này lại lơ đẹp mình rồi! Giận muốn chết!
Ba nuôi về nhà khi trời đã tối muộn, lúc này Bách Nguyệt vẫn chưa trở về căn lều tranh của mình mà đang chen chúc ngủ chung với mấy cô em gái.
Vừa nghe thấy tiếng động, cô lập tức rón rén đi đến cửa phòng ba mẹ nuôi lén lút nghe trộm.
Ba nuôi nói: “Tôi đã báo với thôn là dạo này con bé không được bình thường, không cho nó làm việc nữa.”
Mẹ nuôi đáp: “Không cho nó làm, vậy nó ăn gì? Đừng nói là để nó về nhà ăn nhé. Nếu vậy thà để nó chết đói còn hơn!”
Ba nuôi thở dài: “Không được, con gái lớn rồi phải gả ra ngoài lấy tiền, tôi sẽ liên hệ với mấy bà mai, tranh thủ sắp xếp, dạo này cứ để nó ở nhà, bà phải trông chừng, không cho nó đi đâu, hiểu chưa?”
Nghe đến đây, Bách Nguyệt lén lút trở về phòng, thoải mái nằm xuống.
Không cần làm việc mà vẫn có cơm ăn, còn chuyện cưới gả… Trong phạm vi trăm dặm này, có mấy ai chịu cưới một con ngốc chứ?
Ba nuôi cô đã tìm rất lâu mà vẫn chưa có ai ra giá cao, cuối cùng mới có ý định bán cô đi.
Bách Nguyệt nghĩ giả ngốc đúng là hữu dụng thật.
Cô ngáp một cái, ngủ ngon lành đến sáng hôm sau rồi dậy ăn sáng.
Cả nhà quây quần bên bàn, Bách Nguyệt ngồi trong góc nhỏ, trước mặt chỉ có một bát cháo loãng như nước, lác đác vài hạt gạo.
Cô uống từng ngụm nhỏ, bụng thì nghĩ đến nửa con gà đang giấu trong căn lều tranh, lát nữa cô sẽ trèo tường ra ăn.
Ba nuôi ăn xong, nhìn cô từ đầu đến chân, quần áo rách rưới, giày cỏ thì sờn nát, cả người trông vô cùng bẩn thỉu.
Ông ta nói với mẹ nuôi: “Chiều nay tôi gọi một người đàn ông đến xem mắt, bà đưa quần áo của mình cho nó mặc, thay luôn giày đi.”
Mẹ nuôi thật thà đáp được.
Bách Nguyệt mặc quần áo mới, búi tóc lên, cô học theo cách kiếp trước Hạ Nghị từng làm mà búi tóc thành kiểu đầu tròn.
Mẹ nuôi thầm nghĩ, con bé này cũng biết điệu đà đấy chứ, tuy rằng mình và cả gia đình, thậm chí là dân làng đều nói Bách Nguyệt không xinh đẹp nhưng chẳng qua là do cô quá gầy, mặt mày hốc hác thôi.
Mấy ngày nay ăn no ngủ đủ, khí sắc tốt hơn lại còn chải chuốt gọn gàng, mẹ nuôi cũng không thể phủ nhận, cô thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt cười lên trông vô cùng linh động. Dáng người cô cũng không tệ, ngực đầy đặn, sau này sinh con chắc chắn đủ sữa cho con bú.
Nếu cô không phải là đứa ngốc, không bị ba mẹ ruột bỏ rơi, e rằng đàn ông mười dặm tám thôn sẽ tranh nhau cưới mất.
Bà vừa nghĩ vừa đi lục xem trong nhà có đôi giày nào phù hợp cho Bách Nguyệt không. ( truyện trên app t.y.t )
Chỉ trong chốc lát, Bách Nguyệt vui vẻ đẩy cửa bước ra ngoài, tiện tay còn mang theo một cái bát lớn của nhà.
Cô ôm con gà trong căn nhà tranh mang đến hồ chứa nước nhưng lại không dám lộ mặt vì sợ có người mách với ba nuôi để bắt mình về.
Mỗi trưa Hạ Nghị đều không ăn cùng người khác, anh tìm một gốc cây to gần bờ nước để hóng mát một mình.
Vừa ngồi xuống, anh đã nghe thấy tiếng động sột soạt trong bụi lau sậy bên cạnh, anh cứ ngỡ là rắn.
Mùa xuân rắn đã thức dậy sau giấc ngủ đông rồi.
Anh đứng dậy bước qua đó lại thấy từ trong bụi cỏ vươn ra một bàn tay trắng trẻo, trên tay có những vết xước nhỏ do làm việc đồng áng.
Bách Nguyệt kéo anh vào trong, bụi lau vốn có nước nhưng sau khi đào hồ chứa, nước đã rút xuống, đất cũng khô lại đôi chút, cô có thể giẫm lên mà trốn trong đó.
Hạ Nghị sớm đoán được đó là cô bé ngốc kia, không biết cô định giở trò gì.
Anh không có tâm lý đề phòng với người ngốc, hơn nữa cái đùi gà hôm qua thật sự rất ngon, dù không có gia vị gì nhưng lại có vị tươi ngọt tự nhiên, béo mà không ngấy. Nói tóm lại, cô bé ngốc này có tay nghề nấu ăn không tồi.
Dù đầu óc cô có chút vấn đề nhưng bảo là ngốc hoàn toàn thì… Không giống, anh từng thấy người thật sự ngốc, bọn họ nói chuyện không rõ ràng, thỉnh thoảng còn co giật vô thức, ánh mắt trống rỗng, nói lắp, nói nhịu là chuyện bình thường. Hạ Nghị phát hiện Bách Nguyệt không như vậy, cô có thể diễn đạt câu đầy đủ, phát âm rõ ràng, âm lượng vừa phải. Đồng thời cô cũng rất rõ ràng về những gì mình muốn.
Bách Nguyệt không hẳn là ngốc mà dường như cô đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Những gì cô không muốn nghe, không muốn nhìn, có thể tự động loại bỏ. Những việc không muốn làm, cô sẽ không nghĩ đến. Điều này cũng giống như mấy tên lười biếng nổi tiếng trong làng nhưng Bách Nguyệt là con gái.
Tuy vậy... Bách Nguyệt vẫn có những điều muốn làm.
Cô đến là để quyến rũ mình sao?
Hạ Nghị chửi thầm một câu, mẹ kiếp, gặp phụ nữ thích mình thì đã đành nhưng chưa thấy ai chủ động như thế này. Đặc biệt là cô gái này lại mang vẻ ngây thơ vô tội, hôm nay còn cố tình chải chuốt, trông xinh hơn hôm qua.
Cố ý trêu chọc mình đúng không.
Hạ Nghị nghĩ vậy bèn thuận theo xem cô định làm gì, anh bước lên một bước, tiến vào bụi lau nơi Bách Nguyệt đang trốn.
Thân hình anh cao lớn hơn Bách Nguyệt, giẫm xuống lớp bùn mềm bên dưới.
Tay bị Bách Nguyệt kéo, không thể dùng lực, anh mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, đè cô xuống đất.
Bụi lau bị đè bẹp xuống, quần áo Bách Nguyệt cũng bị dính ít bùn.
Bách Nguyệt không nhận ra là anh vô tình bị ngã mà nghĩ rằng anh nhớ ra chuyện cũ, kiếp trước mỗi lần Hạ Nghị đi làm về, anh đều thích ôm cô, đè cô xuống mà hôn.
Bách Nguyệt nghiêng đầu, hơi hé môi, từ kẽ răng trắng lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, đôi mắt cong cong: “Chồng ơi, anh muốn hôn em sao?”