Một đêm im ắng trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Trinh Nương tỉnh dậy từ sớm, nghe tiếng “cộc cộc” quen thuộc của dùi trống mõ nước vang vọng từ ngõ cửa thành, biết rằng nước ở lò hổ sắp sôi, liền đứng dậy mặc quần áo, định đi lấy nước.

Nàng rửa mặt bên cạnh cái chum lớn ở cửa bếp như mọi ngày, sau đó xách ấm đồng lớn, nghĩ bụng, hay sang bên chỗ ông bà nội bên cạnh, xách cả ấm đồng của họ đi lấy nước luôn.

Không ngờ, vừa sang đến nơi, đã thấy cha mình quỳ ở trước cửa: “Cha, mẹ, con đi đây.”

“Ngươi đi đi, nếu không làm nên trò trống gì thì đừng có quay về.” Cửa nhà đóng chặt, bên trong vang lên một tràng tiếng ho, sau đó truyền đến giọng nói khàn khàn của Lý lão gia tử.

“Vâng, con biết rồi.” Lý Cảnh Phúc đáp lời. Nói xong, liền vác gói hành lý trên lưng, mở cửa sân bước nhanh rời đi.

Lý Cảnh Phúc đi rồi, cánh cửa mới mở ra, bà nội Ngô thị dìu Lý lão gia tử đứng ở cửa, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lão già chết tiệt này, Cảnh Phúc cũng đã lớn tuổi rồi, sao ông nỡ lòng đuổi nó đi, tìm việc gì đó ở địa phương làm chẳng phải tốt hơn sao?”

“Khụ khụ khụ……” Lý lão gia tử ho khan, Ngô thị vội vàng vuốt lưng cho ông. Một lúc sau, Lý lão gia tử mới thở đều lại được, nói: “Chẳng phải do bà nuông chiều nó sao, ở đây danh tiếng của nó đã nát bét rồi, nó còn có thể tìm được việc gì để làm chứ? Nếu nó cứ tiếp tục không làm nên trò trống gì, cả đời này của nó coi như xong rồi.”

Lý lão gia tử nói xong, lại họ sù sụ một trận.

“Dù là vậy thì ông cũng không thể nói 'nếu không làm nên trò trống gì thì đừng quay về', ở nhà ngày ngày tốt đẹp, ra ngoài vạn sự khó khăn mà. Năm nào chẳng có cả đám người Huy Châu ra ngoài làm ăn, nhưng có mấy ai làm nên được trò trống gì đâu. Ông nói thế, chẳng phải là đang tuyệt đường lui của nó sao?” Ngô thị oán trách.

“Tóc dài kiến thức ngắn. Bà thì biết cái gì, tôi chính là muốn tuyệt đường lui của nó, nó lăn lộn bao nhiêu năm nay, chí khí đã chẳng còn từ lâu, không ép nó đến đường cùng, nó làm sao có thể vực dậy được?” Lý lão gia tử nóng nảy nói, vì nói quá nhanh nên lại ho khan một trận.

“Thôi được rồi, thôi được rồi, đầu xuân sương lạnh lắm, chúng ta vào nhà thôi, bảo trọng sức khỏe đi. Hai cỗ quan tài của chúng ta đã bán lấy tiền trả lại sính lễ cho Trinh Nương rồi, giờ mà ông có mệnh hệ gì, thì chỉ có thể dùng chiếu cuốn lại, vứt ra ngoài thành cho chó hoang ăn thôi.” Ngô thị thở dài.

“Bà mới là người nói nhiều đấy! Tôi nói cho bà biết, chuyện này đừng có đi rêu rao ồn ào, nghe chưa?” Lý lão gia tử nghiêm mặt nói.

“Chậc, tôi biết rồi.” Ngô thị khoát tay, sau đó lẩm bẩm: “Ông thông minh cả đời nhưng lại có lúc hồ đồ. Ông cho rằng không nói cho người khác biết, người khác sẽ không biết sao? Tức phụ Cảnh Phúc không ngốc, chúng ta có thứ gì quý giá, trong lòng nó thừa biết. Ngoại trừ hai cỗ quan tài, chúng ta còn có cái gì?”

“Bà……” Lý lão gia tử nóng nảy, bà lão này cứ thích cãi nhau với ông.

“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, chúng ta vào nhà thôi.” Thấy ông lại thở không ra hơi, Ngô thị vuốt vuốt lưng ông, đỡ vào nhà.

Thấy cảnh này, Trinh Nương không tiện làm phiền nữa, bèn quay trở lại, xách ấm đồng ra cửa, nghĩ đến hai cỗ quan tài mà ông bà nội nhắc đến, hốc mắt có chút ướt át, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót. Tóm lại, lần này vì chuyện Điền gia từ hôn, nàng nợ ân tình quá lớn rồi.

Ra khỏi cửa viện, nàng đi theo dòng người về phía lò hổ, không ngờ lại thấy mẹ mình, Triệu thị, đang đứng dưới mái hiên gần đó. Hai mắt bà nhìn về phía cửa thành xa xa.

“Cảnh Phúc tẩu, tôi vừa thấy Cảnh Phúc nhà tẩu vác hành lý ra khỏi nhà, định đi đâu vậy?” Một người đi ngang qua chào hỏi chuyện.

“Mặc kệ lão ấy đi đâu, chết ở ngoài luôn cho rảnh nợ.” Triệu thị hoàn hồn, tức giận nói. ( truyện trên app t.y.t )

Trinh Nương nhếch khóe miệng, mẹ nàng đúng là miệng cứng lòng mềm, hốc mắt bà đỏ hoe rồi kia kìa!

Triệu thị về nhà.

Trinh Nương đến lò hổ, vẫn như mọi khi giúp đỡ Thủy bá làm việc, trong lòng lại suy nghĩ, vì chuyện Điền gia mà trong nhà từng chút thay đổi, mọi người như xích lại gần hơn. Chỉ là bây giờ gia cảnh người lớn thì già, người trẻ thì nhỏ, người bệnh thì mãi không khỏi, cuộc sống khó khăn, Trinh Nương đang nghĩ xem làm gì để kiếm thêm tiền bươn chải cuộc sống trong nhà.

“Trinh Nương, Trinh Nương……” Lúc này ở cửa lò hổ, một thiếu nữ tay ôm bó rơm rạ nhảy lên gọi nàng.

“Nguyệt Quyên.” Trinh Nương phủi phủi bụi trên tay, chạy tới. Thiếu nữ tên Nguyệt Quyên kéo nàng sang một bên. Tôn Nguyệt Quyên này là bạn thân của nguyên chủ, là nữ nhi Tôn gia ở cạnh nhà trước đây. Mặc dù Tôn gia đã chuyển đi, nhưng Tôn Nguyệt Quyên vẫn thường xuyên đến tìm nàng chơi. Khoảng thời gian nàng mới xuyên không đến, Tôn Nguyệt Quyên đã giúp nàng làm quen với hoàn cảnh khá nhiều.

“Tôi mang rơm rạ đến rồi, cô dạy tôi đan cái giỏ ủ ấm đó đi.” Tôn Nguyệt Quyên nói.

Cái giỏ ủ ấm này chính là cái giỏ bằng rơm dùng để đặt ấm đồng trong nhà Trinh Nương. Kiếp trước, khi Lý Trinh đi du lịch đến nông thôn, nàng đã thấy nhà một số người dân địa phương dùng rơm rạ đan thành một cái giỏ lớn kín mít, có người đan thành hình nồi đất, đặt cơm thừa vào nồi gang, sau đó đặt nồi gang vào giỏ ủ ấm đan bằng rơm, vừa giữ nhiệt vừa mang hơi thở thiên nhiên cổ xưa.

Hơn nữa, ban đầu để phát triển du lịch, dân địa phương ở đó đã phát huy kỹ thuật đan rơm rạ đến mức tối đa, những đồ vật đan bằng rơm rạ đó rất có tính nghệ thuật, vẽ thêm tranh vào thì cái nào cái nấy đều đẹp mắt. Lý Trinh lúc đó tò mò, cũng học lỏm được vài đường từ những lão nông lành nghề.

Xuyên đến thời đại này, vì không có giỏ ủ ấm như ở đời sau, Trinh Nương thấy nước nóng buổi sáng mang về chẳng mấy chốc đã nguội, nên nàng đã đan một cái giỏ, rồi bọc thêm một lớp bông cũ bên ngoài. Nhờ vậy, nước nóng buổi sáng để đến tối vẫn còn khá ấm.

Mấy hôm trước, Tôn Nguyệt Quyên đến tìm nàng chơi, đúng lúc thấy cái giỏ này, thấy nó rất tốt, liền nói sẽ đi kiếm ít rơm rạ, nhờ Trinh Nương dạy đan.

“Ừm, đến nhà tôi đi.” Trinh Nương gật đầu, rồi quay lại chảo nước nóng, xách một ấm đồng đầy nước cùng Tôn Nguyệt Quyên về nhà.

Trinh Nương còn có một ý tưởng, nàng có thể bán giỏ ủ ấm này. Thứ này ngoài rơm rạ ra thì hầu như không tốn chi phí gì, mà lại tiện lợi hơn nhiều cho sinh hoạt gia đình hàng ngày.

Tất nhiên, món đồ này thực tế cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, đương gia chủ mẫu thời này đều quản gia cần kiệm, món đồ này cũng không có kỹ thuật gì cao siêu, chỉ cần nhìn qua là có thể học được.

Nhưng bán được cái nào hay cái đó, chân muỗi cũng là thịt mà.

Đương nhiên, trong lòng Trinh Nương, nàng muốn làm nhất là nghề điều chế mực, dù sao ở hiện đại nàng cũng là con cháu Lý thị, kỹ thuật làm mực cũng không tệ, chỉ là bây giờ Lý lão gia tử đến đây ở có chút vi diệu, cộng thêm thời đại này, phụ nữ muốn bước vào nghề chế mực, khó khăn không nhỏ. Nàng phải cân nhắc cẩn thận.

Chẳng mấy chốc, hai người đã về đến Lý gia.

Thấy Trinh Nương dẫn Tôn Nguyệt Quyên vào nhà, Hỉ ca nhi đang rửa mặt bên cạnh cái chum lớn chạy tới hai bước, ngước mắt nhìn chằm chằm vào khóe miệng hai người.

“Nhìn cái gì thế?” Trinh Nương vỗ vào gáy cậu bé một cái.

“Xem hai người có lén ăn vụng gì không.” Hỉ ca nhi bĩu môi nói.

Trinh Nương không khỏi bật cười, đây là thói quen của nguyên chủ, ham ăn, lại có chút tinh ranh, thường kiếm được đồ ăn, nhưng lại hay lén ăn xong mới về nhà, bị Hỉ ca nhi bắt gặp mấy lần, thằng bé này liền để ý, mỗi lần Trinh Nương từ ngoài về, nó đều lén kiểm tra.

“Tiểu tử thúi, cái tật xấu gì vậy hả?” Trinh Nương cười mắng. Sau đó, nàng chớp mắt: “Nếu đệ ngoan ngoãn, giúp nhị tỷ làm việc, nhị tỷ sẽ mua bánh hành cho đệ.”

Trẻ con mà, muốn sai bảo nó thì phải cho nó chút ngọt ngào.

“Thật không?” Mắt Hỉ ca nhi sáng lên.

Trinh Nương nhìn mọi người trong sân, người đang rửa mặt, người thì giặt giũ, người đi dạo, liền nói: “Có ông nội, bà nội, mẹ, đại ca và đại tẩu làm chứng.”

“Được, nói mau, tỷ muốn làm việc gì?” Hỉ ca nhi hào hứng.

“Đi theo tỷ.” Trinh Nương khoát tay nói.

Ba người đi đến một góc sân, mang ghế nhỏ ra ngồi xuống, Tôn Nguyệt Quyên bày rơm rạ ra.

**********************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play