Vừa nghe tiếng quát của Lý lão gia tử, Ngô thị vội vàng chạy tới, Triệu thị mang theo Đỗ thị và Trinh Nương cũng vội vàng theo sau.

Lý Cảnh Phúc ôm gương mặt đầy thương tích trở về, rõ ràng trên chiếu bạc lại thua, không có tiền chung nên bị đánh.

Lúc này, sắc mặt Lý lão gia tử đỏ bừng, tiếng thở dốc giống như ống thổi, nhìn chằm chằm Lý Cảnh Phúc quay đầu đứng ở một bên. Lý Cảnh Phúc lúc này cũng tỏ vẻ ương bướng, hừ một tiếng: “Cút thì cút.”

Nói xong, thật sự xoay người bỏ đi.

“Cảnh Phúc, con làm gì vậy chứ, con có biết cha con đang bệnh không? Sao còn cứng đầu như vậy? Mau nhận lỗi với cha con ngay, hứa sau này sẽ không bao giờ đánh bạc, tìm một công việc tử tế nuôi gia đình.” Ngô thị vội la lên, bước tới lôi kéo Lý Cảnh Phúc.

“Mẹ.” Lý Cảnh Phúc cũng đỏ mắt: “Từ nhỏ cha đã không ưa gì con. Thà truyền bản lĩnh làm mực lại cho đại đường ca Lý Cảnh Tiên, chứ không chịu dạy cho con. Năm đó, con vất vả lắm mới vào Mặc phường làm quản sự, kết quả cha khen ngược, nói thẳng con không có năng lực, gạt con đi, làm con mất hết thể diện trước mặt tộc nhân. Con không đánh bạc thì con làm gì đây? Cha khiến con cảm thấy cuộc đời của con trừ đánh bạc ra, thì làm không được việc gì khác nữa.” Lý Cảnh Phúc gần như rít gào.

“Phụt……” Lý lão gia tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người dựa ngồi trên ghế, chỉ chỉ Lý Cảnh Phúc, một câu cũng nói không nên lời.

“Lão đầu……”

“Ông nội……”

“Cha……”

“Đại lang mau đi thỉnh đại phu.” Triệu thị quay sang nói với Lý đại lang, Lý đại lang vội vàng chạy đi.

“Cha……” Lý Cảnh Phúc nhào lên, hiển nhiên cũng sợ hãi.

“Bốp……” Ngô thị tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Cảnh Phúc: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, ngươi có biết cha ngươi năm đó vì sao rời khỏi Mặc phường Lý gia không? Vì sao tuyên bố rời khỏi nghề mực không? Vì sao thề cả đời này không bao giờ chạm vào mực không? Ngươi cho rằng chân tướng giống như người ngoài đồn đãi, thời điểm tranh quyền đã thua đại đường ca Cảnh Tiên sao? Cha ngươi là hạng người như vậy sao?”

Nói tới đây, Ngô thị dừng lại, hít một hơi: “Là bởi vì ngươi, bởi vì ngươi. Ngươi còn nhớ năm đó mẻ mực tiến  cống bị hỏng không? Lúc đang nấu mẻ mực đó, cha ngươi dặn ngươi trông chừng, dặn ngươi đúng giờ thêm nguyên liệu theo trình tự, nhưng ngươi đã làm như thế nào hả? Người ta cố ý lấy lòng ngươi, mời ngươi uống rượu, ngươi còn thật sự đi theo, giao nhiệm vụ nấu keo cho người khác. Nhưng mà ngươi biết không? Người ta đã tráo keo, số keo đó chế thành mực đưa đến kinh thành liền khô nứt, thất bá của ngươi ăn mấy chục bản tử, mất nửa cái mạng. Sau khi trở về tích cực chế một mẻ mới đưa đi, lại tặng rất nhiều lễ vật mới bình ổn được chuyện này. Nhưng thất bá ngươi vì bị thương quá nặng, hơn nữa thân thể vốn đã không tốt lắm, cầm cự không được, 2 năm sau liền mất. Cha ngươi là thay ngươi gánh tội. Thằng con bất hiếu này, ta đánh chết ngươi……” Ngô thị vừa nói, nước mắt chảy dài trên mặt, vừa đánh từng phát từng phát vào lưng Lý Cảnh Phúc.

Trinh Nương ở bên cạnh nghe được tất cả. Lúc này mới hiểu được mối hận giữa ông nội và Thất tổ mẫu, thì ra Thất tổ mẫu cạnh khóe cha và ông nội mình là vì cái chết của Thất bá gia.

Bấy giờ, Lý Cảnh Phúc cũng sững người. Ông chưa từng nghĩ đến sự tình chính là như vậy. Năm đó không ai nói với ông chuyện đó cả. Hồi tưởng chuyện cũ, Lý Cảnh Phúc đột nhiên nhắm mắt, quỳ sụp xuống đất, dập đầu bái: “Cha, con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi……”

Mỗi một câu ‘con sai rồi’ liền dập đầu thật mạnh, không đến hai giây, cái trán liền chuyển sang xanh tím đến dọa người.

“Tên hỗn trướng này, ngươi đang làm gì thế? Chỉ cần ngươi hiểu được lòng của cha ngươi là được rồi.” Ngô thị nức nở lôi kéo Lý Cảnh Phúc đứng lên. Triệu thị bên cạnh tuy rằng bình thường hận Lý Cảnh Phúc đến cắn răng, nhưng dù sao cũng là phu thê, lúc này không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Đại phu tới rồi.” Bấy giờ, Lý đại lang mang theo lang trung về tới.

Bệnh của Lý lão gia tử là bệnh phổi, đã mắc mấy năm nay. Giai đoạn trước nhất của làm mực là đốt khói, tức là đốt những cây dầu tạo ra khói. Muội than càng nhẹ càng mịn thì càng tốt. Vì vậy, khi thu thập liệu khói, khó tránh khỏi hít vào khí quản và phổi. Hơn nữa, xưởng đốt khói hương khói lượn lờ, hỏa khí ám người quanh năm suốt tháng, sao mà không bệnh được chứ?

“Bệnh này phải nghỉ ngơi nhiều, không được tức giận, không được mệt mỏi, cần giữ thanh tĩnh.” Lang trung kê thuốc, lại cẩn thận dặn dò.

Sau đó, Lý Cảnh Phúc đi theo lang trung trở về lấy thuốc, rồi đích thân sắc đưa đến tận giường Lý lão gia tử đút cho ông uống. Lý lão gia tử uống xong, vẫn không thèm liếc nhìn Lý Cảnh Phúc một cái.

Trinh Nương và mọi người trong nhà cũng theo hầu cạnh bên.

“Đã trễ thế này, các ngươi trở về phòng hết đi. Ở đây có ta canh giữ là được rồi.” Ngô thị phất tay cho tất cả lui.

“Cha, vậy con về phòng trước, sáng mai lại đến hầu hạ cha.” Lý Cảnh Phúc nói.

“Không cần, ta kêu ngươi cút ngươi không nghe à?” Lý lão gia tử thều thào nói.

“Cái lão này.” Ngô thị đẩy Lý lão gia tử một cái.

“Lời nói của ta như nước bọt nhổ ra, như đinh đóng cột.” Lý lão gia tử nheo mắt nói.

“Con hiểu rồi.” Lý Cảnh Phúc nói.

“Hiểu rồi thì đi tìm Tần hội trưởng.” Lý lão gia tử nói.

“Vâng.” Lý Cảnh Phúc gật đầu, liền rời đi.

Trinh Nương còn đang cân nhắc ẩn ý trong lời Lý lão gia tử thì nghe ông nói tiếp: “Trinh Nương, Thất tổ mẫu hôm nay giúp con, con phải nhớ kỹ, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo (*).”

(*): tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo nghĩa là nhận ơn một giọt trả ơn một dòng.

“Ông nội, cháu gái đã biết.” Trinh Nương gật đầu. Đồng thời, lặng lẽ siết chặt tay, trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ của thất tổ mẫu.

Thật ra xuyên qua đến đây, vị Thất tổ mẫu này lại là người nàng quen thuộc nhất, là quen thuộc chứ không phải quen biết, đơn giản là nàng đã thấy kiếp trước của Trinh Nương.

Trước khi Trinh Nương xuyên qua cũng tên là Lý Trinh, cũng là hậu duệ Lý thị. Kiếp trước trong nhà có một quyển gia phả là ký lục Lý thị đích tông.

Lý thị nguyên là Hề thị. Đường mạt chiến loạn, Hề thị liền dời tới Huy Châu, làm nghề chế mực gia truyền. Vào thời Nam Đường, mực của Hề thị được Lý Dục yêu thích, nên ban cho họ Lý, đồng thời phong cho chức Mặc Vụ quan, đây là thời kỳ huy hoàng nhất của Lý gia. Đến thời Tống, mực của Lý thị vẫn được xưng là thiên hạ nhất phẩm mặc, nên mới có câu “hoàng kim dễ có, Lý Mặc khó cầu.” ( truyện trên app T•Y•T )

Nhưng Lý gia lại không yên ổn, đơn giản là vì quan hệ giữa Lý gia và Nam Đường Lý Dục thâm sâu nên Tống triều nghi kỵ. Tuy Lý thị vẫn nổi tiếng trong ngành mực nhưng thực chất mỗi bước đi đều hết sức gian nan. Vì truyền thừa của Lý thị, gia chủ liền xé chẵn ra lẻ, phân Lý thị thành mười mấy chi.

Mà đến thời Nguyên, nghề làm mực xuống dốc suy thoái, tất nhiên các chi Lý thị không làm được gì nữa.

Lại tới thời Minh, ngành mực phát triển trở lại nhưng Lý thị đích tông có hy vọng nhất lại không có con cháu kế thừa, cuối cùng tuyệt đại tiêu vong. Kiếp trước, đây là chuyện khiến ông nội nàng mãi tiếc nuối. Bởi vì kĩ thuật tinh túy Lý mực đã bị thất truyền trong tay dòng chính này. Thế nên từ đó về sau, Lý thị không hề có chỗ đứng trong ngành làm mực ở Huy Châu, dù là vị trí nhỏ.

Mà hiện tại, chi của Thất tổ mẫu chính là chi tiêu vong trong gia phả. Thất tổ mẫu là người cầm lái cuối cùng của chi đích tông này. Mà lúc này, Lý thị đích tông cả nhà đều là quả phụ, Thất bá gia bởi vì chuyện năm xưa đã qua đời. Kể từ đó, các thúc bá và đường huynh đệ không phải mài mực bị ngã chết ở Hoàng Sơn, thì chính là bệnh chết. Hiện giờ chỉ có một đại tằng tôn Lý Thiên Hữu xấp xỉ tuổi Hỉ ca nhi, cùng thế hệ với tiểu Tiếu Quan. Trinh Nương nhớ rõ gia phả kiếp trước ghi lại, sau khi Thất tổ mẫu bị bệnh qua đời, tiểu Thiên Hữu cũng chết theo một cách khó hiểu. Những chi thứ khác của Lý thị liền bắt đầu chia chác dòng đích.

Còn những chuyện khác thì Trinh Nương nhớ không rõ lắm, ký ức sâu nhất lại là mấy dòng bút ký cuối cùng.

Thế tôn tức phụ: Trần thị, xuất gia làm ni.

Thế tôn tức phụ: Điền thị, trở về Điền gia, không lâu sau cũng từ trần.

Thế tôn tức phụ: Hoàng thị, sống trong lò nung lạnh lẽo, từ trần vào mùa đông năm đó.

Thế tôn tức phụ: Tôn thị, tái giá, không lâu sau cũng từ trần.

Kiếp trước, mỗi khi đọc đoạn này, nếu không phải vì hai chữ “từ trần” cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, nhưng tưởng tượng đến hai chữ đó, trong lòng Lý Trinh cực kỳ khó chịu. Dù sao, họ chỉ là những phụ nữ không một ai qua được tuổi ba mươi.

Hiện giờ, nàng sẽ bảo hộ họ.

************************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play