Tơ Hồng quả nhiên đang đợi hắn.

Trong tâm trí Hạ Thừa An nảy sinh một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời. 

Giống như người yêu xinh đẹp và kiều diễm chỉ thuộc về riêng hắn, dù buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nhưng vẫn cố gắng chờ đợi hắn trở về nhà.

Hạ Thừa An không kìm được mà khẽ nhếch môi cười, bước vào trong vài bước rồi "Bộp!" một tiếng đóng cửa lại, cùng lúc đó cũng chặn luôn tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài ký túc xá.

Tơ Hồng bị hành động của hắn làm cho sững sờ.

Những người thường xuyên luyện tập thể thao, ngay cả khi ở trạng thái thả lỏng cũng toát ra vẻ cao lớn vạm vỡ hơn hẳn, tạo cảm giác áp bức hơn so với những người cùng tuổi.

Hạ Thừa An định làm gì đây?

Chẳng lẽ muốn trả thù sao?

Nhưng Tơ Hồng chỉ nhát gan trong hai giây, nghĩ đến gia thế làm hậu thuẫn cho mình, cậu nhanh chóng lấy lại được khí thế.

"Cậu vào đây làm gì, tôi đã nói rồi, quá 9 giờ là khóa cửa."

"Xin lỗi, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt."

Bất kể là những lời mắng chửi mang hương thơm ngọt ngào phát ra từ đôi môi mềm mại đầy đặn kia, hay là những hình phạt nghiêm khắc hơn, hắn đều âm thầm mong đợi.

Hạ Thừa An chủ động tiến lại gần, đứng trước chiếc giường nhỏ thơm tho mềm mại của Tơ Hồng, thân hình càng trở nên cao lớn, gần như bao trùm lấy Tơ Hồng đang ngồi trên giường trong bóng tối.

Hắn giải thích: “Tối nay có một trận giao lưu bóng rổ, tôi đã báo với cậu qua điện thoại rằng tối nay sẽ về muộn."

Báo cáo ư?

Có chuyện như vậy sao?

Hệ thống nhắc nhở: [Bảo bối à, anh ta quả thật đã nhắn tin cho cậu vào buổi chiều, nhưng lúc đó cậu đang ngủ nên không thấy.]

"Vậy thì rõ ràng là lỗi của anh ta rồi, tôi còn chưa tính tội anh ta tùy tiện nhắn tin làm phiền giấc ngủ của tôi đấy!"

Hệ thống hoàn toàn đồng ý: [Đúng vậy đúng vậy! Tội nặng thêm tội! Tội không thể tha thứ!]

Tơ Hồng nhướng đuôi mắt, lý sự đanh thép mà nói: “Chẳng lẽ trận bóng rổ còn quan trọng hơn cả tôi sao?"

Cậu đưa tay túm lấy cổ áo Hạ Thừa An, kéo mạnh về phía trước.

Hạ Thừa An thuận theo lực kéo của cậu tiến lên hai bước, bất ngờ lại ngửi thấy mùi hương thơm khiến hắn nóng ran, toàn thân cơ bắp lập tức căng cứng.

Khác hẳn với đám đồng đội không biết chải chuốt kia, dù cũng là nam sinh nhưng Tơ Hồng lại toát ra mùi thơm.

Từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi hương ngọt ngào đó, ngửi vào cảm thấy đặc biệt thơm ngon, như một miếng bánh kem nhỏ mềm mịn ngon lành.

Sống mũi cao của Hạ Thừa An khẽ động đậy, không tìm ra được nguồn cụ thể của mùi hương. Hắn muốn áp sát lại ngửi thử, rồi đưa vào miệng nếm thử cẩn thận.

Dường như nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Trong bóng tối, chàng thiếu niên như yêu tinh cúi người từ từ tiến lại gần.

Trái tim Hạ Thừa An đập nhanh hơn vài nhịp, còn dữ dội hơn cả lúc vận động cường độ cao trên sân bóng rổ, thậm chí còn dấy lên một cảm giác mong đợi không nên có.

Chiếc áo ngủ cổ bẻ Tơ Hồng đang mặc theo trọng lực trễ xuống một đoạn, từ cổ áo rộng thùng thình vô tình nhìn vào trong.

Cơ thể thiếu niên rất thanh tân mảnh khảnh, dưới xương quai xanh đường nét uyển chuyển là một vùng gần như phẳng lì, chỉ ở phần ngực có một đường cong rất tinh tế, rất không đáng kể, nhưng lại hút chặt ánh mắt của Hạ Thừa An.

Nhưng ánh sáng quá tối, nhìn không rõ lắm.

Hạ Thừa An buộc mình phải dời tầm mắt ra khỏi chỗ đó, nhưng ở khoảng cách gần như hôn môi này, hắn có thể nhìn rõ từng sợi lông mi cong vút dài của Tơ Hồng.

Chỉ cần tiến thêm vài centimet nữa là có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

Tim Hạ Thừa An đập thình thịch không ngừng.

Nhưng Tơ Hồng đột nhiên ngừng lại, không tiến gần nữa.

Gương mặt thiếu niên tinh xảo như tác phẩm điêu khắc, làn da dưới ánh sáng yếu ớt tỏa ra ánh hào quang trong trẻo như trăng lạnh, đôi mắt đen láy long lanh như có ma lực nhìn chằm chằm vào hắn.

Cậu khẽ cong khóe mắt, khóe miệng vẽ nên một nụ cười mập mờ.

"Là đi đánh bóng, hay là đi chơi bời?"

Vừa nói cậu vừa đưa tay lên, ngón tay thon dài chàm vào đường môi mím chặt của chàng trai, nhẹ nhàng lướt xuống chiếc cằm căng cứng, rồi đến chỗ lồi lên của yết hầu.

Cảm giác đó như lông vũ lướt qua, ngắn ngủi mà kỳ diệu.

"Trên người cậu chẳng có mùi mồ hôi gì cả."

Đồng tử Hạ Thừa An co lại, đường nét cơ bắp dưới làn da khẽ run rẩy, sinh ra cảm giác căng thẳng kỳ lạ như bị cô vợ nhỏ xinh đẹp kiều diễm tra hỏi.

Giọng hắn căng thẳng hơi khàn đặc: “Phòng thay đồ có vòi hoa sen, tôi tắm sạch sẽ rồi mới về."

"Thật vậy sao? Tôi nghe nói mấy anh mấy cậu sinh viên thể thao toàn một đống rác phế liệu màu vàng trong đầu, rất thích làm bậy? Còn thích khoe khoang mình đã qua bao nhiêu người?"

Liên quan đến vấn đề nguyên tắc cơ bản nhất, vẻ mặt Hạ Thừa An trở nên nghiêm túc, cau mày hỏi: “Ai nói với cậu vậy?"

"Lần trước nghe mấy đứa đàn em của tôi nói," Tơ Hồng nói với vẻ mặt không hề bận tâm: “Được rồi, mặc dù tôi thấy bẩn, nhưng nếu cậu thật sự có nhu cầu đó cũng là chuyện bình thường thôi, đừng mang về ký túc xá là được."

Cậu cảm thấy mình thật sự rất thông cảm và hiểu chuyện rồi.

Nhưng sắc mặt Hạ Thừa An lại hoàn toàn trầm xuống.

Tơ Hồng quả nhiên đã bị những người xung quanh làm hư hỏng rồi.

Cậu chủ nhỏ kiều diễm lại ngây thơ, từ nhỏ đã sống trong vòng bảo vệ, có lẽ chỉ đơn thuần nghĩ rằng làm đại ca rất ngầu, nhưng dưới ảnh hưởng của đám đàn em đó, đã nhiễm phải một số thói quen chỉ có ở những đứa trẻ hư hỏng.

Hắn nghiến răng ken két: “Tôi không phải loại người đó."

"Tôi không phủ nhận có rất nhiều nam sinh học thể thao rất lộn xộn, nhưng tôi không phải loại người đó. Lịch sử tình cảm của tôi rất trong sạch."

Hắn chưa bao giờ tham gia vào những chủ đề của bọn họ.

Bao nhiêu năm nay ngay cả một đối tượng mập mờ cũng không có, làm sao có thể lăng nhăng với người khác được.

Tơ Hồng đương nhiên biết những gì anh nói đều là sự thật, dù sao với tư cách là một trong những công, tất nhiên chỉ khi gặp được nhân vật thụ chính mới sinh ra cảm giác rung động.

Hoàn toàn không thể chấp nhận được việc có người nào khác ngoài nhân vật chính tiếp cận.

Đây cũng là lý do khiến Tơ Hồng có thể tùy ý làm bừa.

Nhìn yết hầu của anh chuyển động khi nói chuyện, Tơ Hồng nảy sinh một chút ý nghĩ xấu xa, híp đôi mắt tròn xoe lại, đột nhiên vươn tay ôm lấy gáy Hạ Thừa An, áp sát lại gần, hơi cong lưng chút, đem nửa thân trên đều đè lên người  hắn.

Hạ Thừa An theo phản xạ đưa tay đỡ lấy eo Tơ Hồng.

Hắn sững người một chút.

Vòng eo trong tay hắn quá mảnh khảnh, gần như chỉ một bàn tay là có thể ôm trọn, dường như chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.

Giây tiếp theo, gương mặt xinh đẹp như mèo con kia áp sát vào hắn, thè lưỡi ra thử liếm một cái lên yết hầu lồi ra của hắn.

Cả người Hạ Thừa An như bị điện giật, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Phản ứng thật mạnh mẽ.

Không ngờ cùng một chiêu thức, ở trên những người khác nhau cũng có hiệu quả.

"Cậu run dữ vậy ta."

Tơ Hồng liều lĩnh dùng răng cắn thêm một cái nữa, môi dán lên trên cọ xát, rồi lại thè lưỡi ra liếm liếm.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết yết hầu đối với nam giới mà nói nhạy cảm đến mức nào, hành động này lại mang ý vị khiêu khích đậm đặc như thế nào.

Nhận ra Hạ Thừa An đưa tay định bắt lấy mình, Tơ Hồng nhanh như gió lùi về sau, trở lại khoảng cách ban đầu.

Trong mắt cậu lóe lên tia ranh mãnh, từ tốn liếm liếm môi.

"Cậu..."

Hạ Thừa An nhìn cậu với vẻ mặt sửng sốt.

Cái cổ họng vừa bị cắn một phát đang âm ỉ đau rát, làn da xung quanh nhanh chóng đỏ lên như bị lửa thiêu đốt, từ cổ lan lên đến má rồi đến tận gốc tai.

Ngạc nhiên, bối rối, thậm chí còn có một chút xao động khó tả.

"Sao cậu lại cắn tôi?"

Chẳng phải chỉ là hít một hơi thôi sao.

Phản ứng lớn vậy, mặt đỏ lên vì tức giận luôn rồi.

Trên khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp của Tơ Hồng hiện lên vẻ đắc ý sau khi tập kích thành công: “Sao thế? Cắn cậu một cái để trừng phạt thế này còn là nhẹ đấy! Không chỉ vậy, tuần này cậu còn phải làm người hầu của tôi, quét nhà lau nhà, lau bàn, tất cả những việc này trong ký túc xá đều là của cậu!"

"Nếu cậu không muốn thì tối nay ôm quả bóng rổ của cậu ra ngoài mà ngủ đi."

Hạ Thừa An như thể đã đờ đẫn cả một phút, mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Tơ Hồng ngẩng cằm lên với vẻ mặt đắc ý, trông giống như một chú mèo con vừa mới nghịch ngợm thành công, đáng yêu chết đi được.

Những hình phạt này nhẹ nhàng quá, hoàn toàn khác với những thủ đoạn độc ác trong lời đồn.

Dù Tơ Hồng không nói thì hắn cũng sẽ chủ động làm, dù sao cậu chủ nhỏ cũng là người yếu ớt quý giá, tất nhiên cần phải có người hầu hạ rồi.

Hắn chủ động hỏi: “Ngoài những việc này ra, cậu còn cần tôi làm gì khác không?"

Hả?

Tơ Hồng ngơ ngác mất vài giây, cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối phương trở mặt đánh nhau với cậu rồi, sao Hạ Thừa An lại chủ động dán mặt vào hầu hạ cậu thế này?

Hệ thống cũng chưa từng gặp tình huống này, chỉ có thể đoán: [Có thể là do Hạ Thừa An là một trong những công chính, với tư cách là nhân vật chính, khả năng chịu đựng chắc chắn phải mạnh hơn người bình thường rất nhiều.]

Nghe cũng có lý.

Dù sao thì nhân vật chính cũng hiếm khi bị kích động rồi nhảy dựng lên vì mấy nhân vật phụ độc ác.

Tơ Hồng càng không khách sáo nữa, trực tiếp coi Hạ Thừa An như đàn em của mình, lôi từ trong chăn ra một cuốn sách, ném qua: “Cậu đã đánh thức tôi thì cậu phải chịu trách nhiệm dỗ tôi ngủ." ( truyện trên app t.y.t )

Hạ Thừa An đón lấy, liếc nhìn một cái.

[Từ điển bách khoa toàn thư về thực vật (Phiên bản màu đặc biệt)]

Hắn khẽ cười, không ngờ Tơ Hồng lại thích những cuốn sách kiểu này: “Được, cậu muốn nghe phần nào?"

Tơ Hồng nhíu mày đang phân vân, giống như đang phân vân hôm nay ăn gì vậy, rồi cậu đơn giản là xích lại gần, cái đầu tròn vo, bù xù của cậu chen vào ngay trước mặt hắn, tóc ngủ dậy rối bù, trên đỉnh đầu chỉ có một cái xoáy tròn đáng yêu.

Cậu lật sách soàn soạt, cuối cùng lật đến một trang nào đó thì đôi mắt liền sáng lên.

"Cái này!"

Anh đào, họ Hoa hồng.

Trước khi Tơ Hồng hóa hình, cậu đã từng ăn qua nó. Hừm, nó trông giống như thế này, quả của cậu đỏ tươi, vị chua chua ngọt ngọt và nhiều nước, là loại cây ăn quả cậu rất thích, ngon hơn đậu tương nhiều.

Cậu sung sướng nằm xuống chiếc giường nhỏ của mình, không quên nghiêng người dặn dò.

"Không được lười biếng, đọc cho tử tế vào."

Nghe giọng đọc của Hạ Thừa An, Tơ Hồng dần dần đắm chìm vào, khóe miệng không kìm được cong lên, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của trái cây.

Tơ Hồng vui sướng nghĩ đến việc hấp thụ năng lượng, thoải mái nhắm mắt lại, chưa đầy năm phút đã ngủ thiếp đi.

Hạ Thừa An ngừng đọc, đứng bên giường nhìn Tơ Hồng đang chìm trong chiếc gối mềm mại, lặng lẽ nhìn rất lâu.

Tơ Hồng khi ngủ lại là một thái cực rất khác, trông cậu ngoan ngoãn vô cùng, giống như một con búp bê sứ mỏng manh tinh xảo chỉ tồn tại trong tủ kính vậy.

Hắn bước lại gần, vén tấm rèm che khuất một chút.

Lông mi của Tơ Hồng dày và dài, khuôn mặt nhỏ trắng muốt, tư thế nằm nghiêng ép ra một chút má baby chưa tiêu hết, hơi phồng lên một chút, trông rất mũm mĩm.

Hoàn toàn không thấy bộ dạng của tên xấu xa cậy thế cậy quyền trong lời đồn, từ đầu đến chân đều rất đáng yêu, ngay cả những hình phạt nghĩ ra cũng giống như trò nghịch ngợm vô thưởng vô phạt.

Thậm chí Hạ Thừa An còn cảm thấy đây là một kiểu biểu hiện đặc biệt.

Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Tơ Hồng cố tình canh giờ, đợi hắn về lúc 9 giờ, kiểm tra mùi của hắn, thậm chí là...

Hạ Thừa An sờ lên cổ họng vẫn còn nóng bỏng của mình, cảm giác đầu lưỡi ấm áp mềm mại liếm qua vẫn còn rõ ràng như in vào xương, từng dây thần kinh dọc theo cột sống đều nổ tung theo, ngứa ngáy tê dại.

Có lẽ ngay cả Tơ Hồng cũng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, chỉ đơn thuần cảm thấy thú vị.

Hạ Thừa An không kìm được đưa tay ra nắm lấy cằm của Tơ Hồng, khiến môi cậu hé ra, nhìn thấy hàm răng trắng muốt bên trong cùng với một chút đầu lưỡi đỏ hồng mềm mại.

Còn Tơ Hồng đang ngủ thì hoàn toàn không hề hay biết, chẳng giống như cậu nói là chất lượng giấc ngủ kém chút nào, thay vào đó lại y như chú lợn con ngủ không chịu tỉnh.

Dường như có thể tùy ý buông thả mọi suy nghĩ không thể thấy ánh sáng trên người cậu.

Hạ Thừa An đưa ngón tay ra, móc lấy cái lưỡi đang ẩn trong khoang miệng ẩm ướt, đặt lên đôi môi ướt át đỏ hồng.

"Thích trêu chọc người khác đến vậy sao."

Nhìn đầu lưỡi long lanh nước bọt kia, một cảm giác xung động không lý do nào dâng lên.

Hạ Thừa An không kìm được cúi đầu xuống gần hơn, hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào ẩm ướt, đậm đặc gấp mấy lần những chỗ khác, như thể có vô số xúc tu đang quyến rũ hắn, dụ dỗ hắn chìm đắm.

Hắn không kìm được há miệng ngậm lấy, mạnh mẽ mút một cái.

Tơ Hồng rên rỉ, đuôi mắt đều ửng lên sắc đỏ ướt át. Cậu vung tay loạn xạ muốn xua đuổi cái cảm giác quấn quýt càng lúc càng mãnh liệt kia, nhưng lại bị nắm lấy lòng bàn tay, hơi thở nóng bỏng gấp gáp hỗn loạn phả lên làn da cậu.

Đôi môi bị hôn đến ướt nhẹp, cánh môi trên càng bị mút đến căng mọng tròn trịa.

Hạ Thừa An vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ thấy chỗ nào của Tơ Hồng cũng ngọt ngào, mềm mại, thơm tho,

Thích quá...

"Vợ ơi, anh yêu bé lắm."

Hắn vừa nói vừa mân mê đôi môi của Tơ Hồng, sau đó liền hôn xuống thật mạnh, gốc lưỡi, khoang miệng, mỗi ngóc ngách đều được lục soát kỹ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn mới chịu buông đôi môi nóng bỏng đỏ au ra, liếm láp nước mắt ở đuôi mắt, sống mũi, ngay cả dái tai cũng không chịu bỏ qua.

Âm thanh dính nhớp tràn ngập cả căn phòng ký túc im ắng.

Nhận ra Tơ Hồng bắt đầu vùng vẫy bất an, Hạ Thừa An đành phải dừng lại.

Thân thể thiếu niên non nớt kia hơi cong lên, toàn thân căng cứng.

Hạ Thừa An tiếc nuối liếm liếm đôi môi ướt đẫm nước.

Đợi Tơ Hồng dần dần bình tĩnh lại, Hạ Thừa An tìm cái chăn bị đá vào góc đắp cho cậu, rồi cẩn thận buông rèm giường xuống, lúc này mới nhẹ nhàng ra ngoài rửa mặt.

Gió đêm thổi qua, hắn đứng ngoài hành lang bình tĩnh lại hồi lâu, vẫn không xua tan được cảm giác nóng nực trong người.

Lần đầu tiên hắn biết được cảm giác thích là như thế nào.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh khuôn mặt ửng đỏ ướt át của thiếu niên, máu trong người sôi sục và nóng bỏng hơn bao giờ hết, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mịn màng, đầu lưỡi đỏ như máu trong kẽ hở đôi môi hé mở.

Hắn không ngờ mình lại làm chuyện như vậy, và hoàn toàn không hối hận, thậm chí còn muốn làm chuyện quá đáng hơn nữa.

Cậu chủ nhỏ kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc hẹn hò với hắn, nói không chừng biết được chuyện xảy ra tối nay, còn hung hăng đuổi hắn ra khỏi ký túc xá, bắt đầu ghét bỏ hắn.

Hắn không muốn như vậy.

Chiếc điện thoại trong túi cứ rung ù ù liên tục, Hạ Thừa An lấy ra.

Trong nhóm chat toàn là những nam sinh cùng đội với hắn, đang điên cuồng @ hắn.

[Anh Hạ, anh không sao chứ?]

[Lâu như vậy không trả lời, có phải bị đánh rồi không?]

[Đừng dọa bọn em chứ anh Hạ, anh kêu một tiếng đi, bọn em lập tức dẫn người xông qua đó, xử lý tên ma vương kia cho anh!]

Hạ Thừa An đánh chữ trả lời: [Không cần]

[Anh, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi! Nãy giờ anh đi đâu vậy? Có phải lại bị cái tên bạn cùng phòng chọc phá bắt nạt nữa không? Hay là anh mau chạy trốn đi!]

Hạ Thừa An: [Không phải, vừa nãy đang đọc sách dỗ ngủ.]

[???]

[Hả? Đọc cho ai nghe vậy?]

Cho Tơ Hồng à? Cái cậu chủ nhỏ động một tí là đánh người đó hả? Đọc thì cũng nên đọc Chú Đại Bi để thanh tẩy oán khí chứ?

[Anh Hạ, bây giờ anh biết nghĩ ra cả những lý do vô lý như vậy rồi à haha.]

[Thật sự không cần anh em qua giúp sao?]

Hạ Thừa An nói: [Gần đây có chỗ nào bán dụng cụ vệ sinh?]

[??? Để làm gì?]

Hạ Thừa An: [Dọn dẹp ký túc xá.]

[??? Anh chắc chắn là không bị bắt nạt chứ?]

Hạ Thừa An: [Đừng nói nữa, tôi có nhịp độ của riêng mình.]

Một phút sau.

Hạ Thừa An: [[Chia sẻ liên kết] Giúp tôi xem mấy loại cây lau nhà này cái nào phù hợp hơn?]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play